CHƯƠNG 174 – HỘI THẢO LONG UYÊN

 Trong bối cảnh Đinh Bộ Lĩnh đang chuyển mình, Ngô Nhật Khánh cố thủ quyền uy, và Vô Trần làm lay động lòng dân, một tiếng nói mới đã trỗi dậy, không đến từ bất kỳ thế lực nào, mà từ chính trí tuệ và khát vọng của thế hệ trẻ. Đó là những học sĩ, những người vốn bị kìm kẹp bởi loạn lạc, nay tìm thấy con đường của riêng mình.

Ở một vùng đất linh thiêng nằm sâu trong thung lũng, nơi có một hồ nước trong xanh được bao quanh bởi những ngọn núi hùng vĩ, và một dòng thác đổ xuống tạo thành con sông nhỏ mang tên Long Uyên, bảy học sĩ trẻ đã tập trung. Họ đến từ bảy vùng tự lập khác nhau, những nơi mà dân chúng đang tự tổ chức cuộc sống của mình, hoặc những khu vực biên giới chưa bị các phe phái kiểm soát hoàn toàn.

Họ không phải là những lão quan đầy kinh nghiệm hay những đạo sĩ ẩn dật. Những học sĩ này đều ở độ tuổi đôi mươi, đôi khi chỉ mới là những thiếu niên với gương mặt còn vương nét thư sinh nhưng ánh mắt thì sáng rực vẻ nhiệt huyết và trí tuệ. Họ mặc những bộ áo vải đơn giản, màu sắc tự nhiên như xanh lá cây, nâu đất, không có bất kỳ biểu tượng phe phái nào. Họ không mang theo binh khí, chỉ có những cuộn giấy, bút lông và vài cuốn sách đã sờn cũ.

Nơi tổ chức là một khoảng đất trống bên bờ hồ Long Uyên, không có kiến trúc cầu kỳ, chỉ là vài chiếc lều vải thô sơ dựng tạm và một vài tảng đá lớn làm chỗ ngồi. Không có cổng chào hay cờ hiệu. Đây là một cuộc gặp gỡ bình đẳng, nơi trí tuệ được tôn vinh.

“Chúng ta không đại diện cho bất kỳ phe nào,” một học sĩ trẻ tuổi tên là Kỳ Phong, với mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng sợi vải thô, giọng nói trong trẻo nhưng đầy sức thuyết phục, mở lời. Anh ta đến từ một vùng thôn hương đã tự trị dưới ảnh hưởng của Thiên Khởi Đạo. “Chúng ta đến đây để tìm một con đường cho Đại Việt, không phải cho vua chúa, không phải cho đỉnh đồng, mà cho chính dân tộc này.”

Một học sĩ khác, một cô gái trẻ tên Thanh Hà, với đôi mắt thông minh và dáng vẻ mạnh mẽ, đến từ một ngôi làng tự do ở biên giới, nói thêm: “Chúng ta đã chứng kiến quá nhiều đau khổ. Những cuộc chiến vô nghĩa, những chiếc đỉnh giả dối, những lời lẽ mê hoặc. Đã đến lúc chúng ta phải tự mình định đoạt tương lai.”

Suốt nhiều ngày đêm, “Hội Thảo Long Uyên” đã diễn ra. Các học sĩ trẻ đã thảo luận không ngừng, dựa trên những gì họ đã chứng kiến, những gì họ đã đọc từ Minh Văn của Vô Trần, và cả những trăn trở về Ảnh Kinh của Lạc Ẩn. Họ không sợ hãi khi dám đặt câu hỏi về mọi điều đã được coi là chân lý.


Sau nhiều cuộc tranh luận sôi nổi và sâu sắc, họ đi đến một đề nghị táo bạo và chưa từng có tiền lệ:

“Chúng ta đề nghị: Bỏ cả đỉnh, cả đạo cũ!” Kỳ Phong tuyên bố, giọng anh ta vang vọng giữa những ngọn núi. “Những chiếc đỉnh đã trở thành biểu tượng của sự tranh giành, của máu xương. Những đạo lý cũ đã không còn phù hợp với thời đại, đã không còn giữ được lòng dân!”

Thanh Hà tiếp lời, cầm lên một cuộn giấy mới. “Chúng ta cần một khởi đầu mới. Chúng ta cần viết lại ‘Tân Thiên Luật’!”

“‘Tân Thiên Luật’?” Một học sĩ khác hỏi.

“Đúng vậy!” Thanh Hà đáp, ánh mắt cô đầy nhiệt huyết. “Một bản luật pháp mới, không dựa trên mệnh trời, không dựa trên ý vua, mà dựa trên dân nguyện! Nó sẽ là luật của dân, do dân tạo ra, vì dân mà tồn tại. Nó sẽ phản ánh khát vọng về bình an, công bằng, và tự do của mỗi người dân Đại Việt.”

Họ phác thảo những nguyên tắc cơ bản của Tân Thiên Luật: Quyền được sống, quyền được mưu cầu hạnh phúc, quyền được tự do tín ngưỡng (miễn là không gây hại cho người khác), quyền được tự quản lý cộng đồng của mình, và trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với xã hội. Đây là những ý tưởng vô cùng cấp tiến, đi trước thời đại, và hoàn toàn đối lập với mọi hệ tư tưởng phong kiến hiện hành.


Tin tức về Hội Thảo Long Uyên và những đề nghị táo bạo của họ nhanh chóng lan truyền khắp Đại Việt, gây chấn động lớn hơn bất kỳ cuộc chiến nào.

Các phe phái, từ Trường Yên của Đinh Bộ Lĩnh, Huyết Ảnh của Lạc Ẩn, đến Hải Tây của Ngô Nhật Khánh, đều cảm thấy bị đe dọa nghiêm trọng. Họ cử hàng loạt gián điệp đến vùng Long Uyên, trà trộn vào đám đông dân chúng và học sĩ đang tụ tập, với mục đích phá hoại cuộc hội thảo.

Những gián điệp của Ngô Nhật Khánh mặc quần áo nông dân thô kệch, cố gắng gieo rắc sự sợ hãi: “Những kẻ này đang làm loạn. Không có vua, các ngươi sẽ chết đói! Quân đội sẽ đến và đốt sạch làng mạc của các ngươi!”

Gián điệp của Huyết Ảnh, với những lời lẽ ma mị, cố gắng lôi kéo người dân vào những cuộc tranh luận vô nghĩa, hoặc gieo rắc sự nghi ngờ vào chính những học sĩ trẻ: “Đừng tin chúng! Chúng cũng chỉ là những kẻ muốn lập giáo phái riêng, muốn tranh đoạt quyền lực!”

Tuy nhiên, điều kỳ diệu đã xảy ra. Khi các gián điệp cố gắng phá hoại, chính dân chúng đã đứng lên bảo vệ Hội Thảo Long Uyên. Họ không dùng vũ lực. Khi một gián điệp của Ngô Nhật Khánh đang lớn tiếng đe dọa, một lão già từ đám đông đã bước ra, nói: “Chúng ta đã chịu đựng đủ rồi. Chúng ta không sợ chết. Chúng ta chỉ sợ sống mà không có đạo lý.”

Khi một gián điệp của Huyết Ảnh cố gắng làm rối loạn cuộc thảo luận, một cô gái trẻ đã bước lên, dịu dàng nói: “Hãy lắng nghe. Đừng phán xét. Trí tuệ nằm ở sự thấu hiểu, không phải ở sự tranh cãi.”

Không có binh sĩ bảo vệ, không có pháp luật trừng phạt, nhưng chính sự đoàn kết và ý chí của dân chúng đã tạo thành một bức tường vô hình. Họ lắng nghe những lời lẽ phá hoại, nhưng không bị lay chuyển. Họ dùng lý lẽ, dùng lòng kiên định để đẩy lùi những kẻ phá hoại.

Chính tại Long Uyên, từ sự bảo vệ tự nguyện của dân chúng, một hình thái mới đã hình thành: “Văn Đạo Quần Tụ”. Đó là sự tụ hợp của những người tin vào sức mạnh của văn chương, của đạo lý, và của ý chí tập thể. Họ không phải là một đội quân, nhưng lại có sức mạnh làm lay chuyển cả thiên hạ. Văn Đạo Quần Tụ trở thành một trung tâm mới của tri thức và ý chí dân tộc, nơi mà những ý tưởng về một Đại Việt tự do, không vua, không đỉnh, đang dần nảy mầm. Đây là một mối đe dọa lớn hơn bao giờ hết đối với tất cả các thế lực đang tranh giành quyền lực, bởi vì nó đánh thẳng vào nền tảng của sự cai trị, vào khái niệm về quyền lực tuyệt đối.


Bảy học sĩ trẻ từ bảy vùng tự lập đã tổ chức “Hội Thảo Long Uyên”, nơi họ không đại diện cho bất kỳ phe nào. Tại đây, họ đã đưa ra đề nghị táo bạo: bỏ cả đỉnh, cả đạo cũ, và viết lại “Tân Thiên Luật” dựa trên dân nguyện. Mặc dù các phe phái đã cử gián điệp đến phá hoại, nhưng dân chúng đã tự nguyện bảo vệ hội thảo, từ đó hình thành “Văn Đạo Quần Tụ”. Sự kiện này đánh dấu sự trỗi dậy mạnh mẽ của tiếng nói trí thức và ý chí dân chủ, trực tiếp thách thức mọi quyền lực truyền thống và mở ra một chương mới trong cuộc chiến giành thiên mệnh.