Sau sự kiện Huyễn Sứ Phản Sử Động xuất hiện và gieo mầm hoài nghi vào lịch sử, Đại Việt ngày càng chìm sâu vào sự hỗn loạn về tư tưởng. Giữa lúc ấy, một hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời đêm đã thu hút sự chú ý của các nhà thiên văn, đạo sĩ, và cả những người dân bình thường. Đó là thiên tượng biến hóa: chòm sao Nam Đẩu – vốn được coi là biểu tượng của sự sống, của định mệnh và quyền lực cai trị – bỗng nhiên bị lệch hướng trên bầu trời đêm. Nó không còn nằm đúng vị trí quen thuộc, mà dịch chuyển một cách khó hiểu, khiến các nhà chiêm tinh học kinh ngạc và lo sợ.
Tại Trường Yên, trong Đài Chiêm Tinh cổ kính với những mái ngói cong vút và những chiếc kính thiên văn bằng đồng thau, Trương Linh – vị quan chiêm tinh già nua, râu tóc bạc phơ, mặc bộ áo bào thêu họa tiết các chòm sao – đang run rẩy quan sát bầu trời. Ông đã thức trắng nhiều đêm liền, cố gắng giải mã hiện tượng bất thường này. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ hoang mang và lo lắng tột độ.
“Nam Đẩu… Nam Đẩu đã lệch hướng!” Trương Linh lẩm bẩm, giọng ông ta khàn đặc. “Đây là điềm gì? Thiên cơ đã thay đổi sao? Hay… hay là trời đã từ bỏ chúng ta?”
Ông vội vàng đến gặp Đinh Bộ Lĩnh trong thư phòng. Đinh Bộ Lĩnh, vẫn trong bộ thường phục giản dị, ngồi đối diện với Lãnh Hỏa và Phạm Bạch Hổ. Lãnh Hỏa mặc áo giáp da nhẹ, dáng vẻ trầm tĩnh, còn Phạm Bạch Hổ vẫn trong bộ chiến bào, khuôn mặt đanh lại. Cả hai đều lắng nghe Trương Linh với vẻ sốt ruột.
“Bẩm Chủ công!” Trương Linh quỳ xuống, dâng lên một bản đồ sao được vẽ vội vã. “Thiên tượng đại biến! Chòm sao Nam Đẩu đã lệch khỏi quỹ đạo cố định! Nó không còn chỉ rõ phương hướng của thiên mệnh nữa!”
Phạm Bạch Hổ cau mày. “Ngươi nói gì? Chòm sao định mệnh mà lại lệch hướng? Vậy có nghĩa là gì? Có phải điềm báo thiên hạ sẽ sụp đổ?”
Trương Linh thở dài. “Thần đã dành cả đêm để giải quẻ… Và cuối cùng, thần đã hiểu.”
Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ suy tư. “Quẻ Trời không có hướng – tức là Trời đang để con người tự chọn.”
Lời giải của Trương Linh đã khiến cả căn phòng lặng đi. Nó không phải là một điềm báo về tai ương hay sụp đổ, mà là một lời phán xét sâu sắc hơn nhiều. Nó có nghĩa là thiên mệnh không còn được định sẵn, không còn có một con đường duy nhất nào được Trời định đoạt. Con người, giờ đây, phải tự mình lựa chọn con đường của mình, tự mình quyết định vận mệnh của Đại Việt.
“Thiên Đạo không còn can dự trực tiếp vào phàm trần nữa, Chủ công,” Trương Linh tiếp lời, giọng ông ta đầy vẻ chiêm nghiệm. “Cuộc tranh giành Cửu Đỉnh, tranh giành quyền lực… tất cả đều trở nên vô nghĩa nếu con người không tự chọn cho mình một hướng đi đúng đắn, một đạo lý chân chính.”
Lời giải của Trương Linh đã tác động sâu sắc đến Đinh Bộ Lĩnh. Anh vốn là người luôn cố gắng tìm kiếm sự phù hộ của thiên mệnh, của những dấu hiệu từ trời đất. Giờ đây, khi chính “trời” cũng từ chối chỉ đường, anh nhận ra rằng con đường duy nhất là phải đặt niềm tin vào con người, vào lòng dân, và vào chính những gì anh đã học được từ Tô Ẩn và Thiết Bút Tăng.
Trong một cuộc họp kín khác tại Đông Cung, Đinh Bộ Lĩnh triệu tập Phạm Bạch Hổ, Thiết Bút Tăng và Lãnh Hỏa. Gương mặt anh đã không còn vẻ mệt mỏi, mà thay vào đó là sự kiên định. Anh không mặc long bào, chỉ là bộ áo vải xám đơn giản, biểu thị sự gần gũi và quyết tâm từ bỏ những phù phiếm quyền lực.
“Trời đã không chỉ lối,” Đinh Bộ Lĩnh nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào từng người. “Vậy thì chính chúng ta phải tự tạo ra con đường. Ta đã suy nghĩ rất nhiều về những gì các ngươi đã nói, về kế hoạch ‘Tam Phân’ của chúng ta.”
Anh quay sang Phạm Bạch Hổ. “Phạm Trị Binh, ngươi là cánh tay phải của ta, là người nắm giữ sức mạnh quân sự. Nhưng sức mạnh không phải là tất cả.”
Anh quay sang Thiết Bút Tăng, người đang lắng nghe một cách chăm chú, bộ áo nâu sòng đơn bạc của ông ta gần như hòa vào màu của tường. “Thiết Bút Tăng, ngươi muốn xóa bỏ mọi quyền lực tập trung. Ta đã từng cho rằng đó là sự cực đoan.”
Và anh nhìn Lãnh Hỏa, người đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt cô đầy vẻ suy tư. “Lãnh Hỏa, ngươi đã canh giữ Đỉnh Kết Địa, một biểu tượng của sự thật và tổn thương. Ngươi đã chứng kiến sức mạnh của niềm tin.”
Đinh Bộ Lĩnh hít một hơi thật sâu, rồi đưa ra một quyết định làm thay đổi hoàn toàn cục diện của Trường Yên và cả cuộc chiến giành thiên hạ:
“Kể từ hôm nay, ta sẽ bắt đầu rút dần binh quyền của mình!”
Cả ba người đều sửng sốt. Phạm Bạch Hổ lập tức đứng bật dậy. “Chủ công! Người nói gì? Rút binh quyền? Vậy làm sao chúng ta đối phó với Ngô Nhật Khánh, với Huyết Ảnh, với Thiên Khởi Đạo?!”
Đinh Bộ Lĩnh giơ tay ra hiệu cho Phạm Bạch Hổ im lặng. “Ta không nói là từ bỏ tất cả. Ta sẽ không còn trực tiếp điều hành mọi chiến dịch quân sự quy mô lớn nữa. Ta sẽ giao quyền hạn lớn hơn cho Phạm Trị Binh trong việc bảo vệ lãnh thổ và duy trì trật tự. Nhưng ta sẽ không còn là người cầm quân chinh phạt, không còn là kẻ tranh giành ngai vàng bằng máu xương.”
Anh tiếp lời, ánh mắt anh đầy vẻ minh triết. “Ta sẽ chỉ giữ quyền hòa giải.”
“Hòa giải ư?” Lãnh Hỏa thì thầm, cô đã hiểu được ý định của Đinh Bộ Lĩnh.
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu. “Đúng vậy. Khi trời không định hướng, khi con người tự chọn, thì việc của ta không phải là ép buộc họ, mà là giúp họ tìm thấy sự bình an. Ta sẽ là người đứng ra hòa giải mọi tranh chấp giữa các phe phái, giữa dân chúng và triều đình. Ta sẽ là người lắng nghe, tìm kiếm sự đồng thuận, và đảm bảo rằng không ai bị áp bức quá đáng.”
Quyết định của Đinh Bộ Lĩnh là một sự thay đổi chóng mặt trong vai trò của một vị quân chủ. Anh không còn muốn làm “vua” theo nghĩa truyền thống, mà muốn trở thành một “người giữ đạo” như lời bia đá ở Linh Phủ. Anh muốn trở thành một trung tâm của sự hòa giải, của lẽ phải, thay vì một trung tâm của quyền lực.
Phạm Bạch Hổ, dù vẫn còn hoài nghi và lo lắng, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Đinh Bộ Lĩnh, anh ta dần hiểu được quyết tâm của vị Chủ công. Thiết Bút Tăng thì mỉm cười nhẹ nhõm, vì cuối cùng, tư tưởng của ông về sự từ bỏ quyền lực đã được chấp nhận.
Quyết định này không chỉ làm thay đổi vai trò của Đinh Bộ Lĩnh mà còn định hình lại tương lai của Trường Yên. Nó báo hiệu một chương mới trong cuộc chiến giành thiên hạ, khi mà sức mạnh của binh đao đang dần nhường chỗ cho sức mạnh của đạo lý và sự hòa giải.
Trước hiện tượng thiên tượng biến hóa khi sao Nam Đẩu bị lệch hướng, Trương Linh đã giải rằng: “Quẻ Trời không có hướng – tức là trời đang để con người tự chọn.” Nhận ra ý nghĩa sâu sắc của lời giải này, Đinh Bộ Lĩnh đã bắt đầu rút dần binh quyền của mình, chỉ giữ quyền hòa giải. Quyết định này đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, cho thấy Đinh Bộ Lĩnh đang chuyển hướng từ một người tranh giành quyền lực sang một người tìm kiếm sự bình an và hòa hợp cho Đại Việt, trong một thời đại mà thiên mệnh không còn định sẵn.