Trong khi Đinh Bộ Lĩnh đang cố gắng tái cấu trúc Trường Yên bằng kế hoạch “Tam Phân”, và Ngô Nhật Khánh ra sức củng cố quyền uy bằng chiếu chỉ “cần vua”, thì Lạc Ẩn của Huyết Ảnh, với bản chất bí ẩn và thâm độc, lại tung ra một chiêu thức hoàn toàn bất ngờ. Hắn ta không chỉ gây rối loạn tâm trí bằng Ảnh Kinh, mà còn muốn đảo lộn nhận thức lịch sử, đánh thẳng vào gốc rễ niềm tin của dân chúng.
Tại một khu rừng thiêng hẻo lánh, nơi những cây cổ thụ cao vút che khuất ánh mặt trời, Huyết Ảnh đang tổ chức một lễ tế đạo bí mật. Đó là một buổi lễ kỳ dị, với những tín đồ mặc áo choàng đen, vẽ lên mặt những hình thù ghê rợn, tụ tập quanh một bệ đá lớn. Những ngọn lửa màu xanh tím bốc lên từ các lư hương, tỏa ra mùi hương ngai ngái, khiến không khí trở nên ma mị. Lạc Ẩn, trong bộ đạo bào trắng và chiếc mặt nạ ngọc phỉ thúy, đứng trên bệ đá, dáng vẻ hắn ta uy nghiêm nhưng đầy tà khí, chuẩn bị bắt đầu bài thuyết pháp của mình.
Đúng lúc đó, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra.
Từ trong đám đông tín đồ Huyết Ảnh, một bóng người nhẹ nhàng lướt ra. Đó là một phụ nữ, toàn thân được che phủ bởi bộ áo choàng đen tuyền, với chiếc mũ rộng vành che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo và bờ môi mím chặt. Dáng người cô thanh mảnh nhưng toát ra một sự kiên cường đáng kinh ngạc. Cô không có vẻ gì là một tín đồ Huyết Ảnh, mà giống như một kẻ lạ mặt trà trộn vào.
Người phụ nữ áo đen tiến thẳng đến giữa bệ đá, ngay trước mặt Lạc Ẩn, khiến tất cả tín đồ đều sửng sốt. Lạc Ẩn nheo mắt nhìn, dường như hắn ta cũng bất ngờ trước sự xuất hiện không báo trước này.
Không nói một lời, người phụ nữ áo đen rút ra một cuộn giấy da cũ kỹ, và với giọng nói rõ ràng, trầm ấm nhưng đầy sức nặng, cô bắt đầu đọc một đoạn Lịch sử ngược:
“Nghe đây, hỡi những kẻ đang mê muội! Lịch sử các ngươi được học là giả dối!”
“Không phải ngày lập quốc là ngày dân an! Không phải ngày vua đăng cơ là ngày thiên hạ thái bình!”
Rồi cô nhấn mạnh, từng câu chữ như những nhát búa giáng vào tâm trí người nghe:
“Ngày vua lập nước, là ngày dân mất đạo.”
Cả khu rừng như lặng đi. Tất cả các tín đồ Huyết Ảnh đều sững sờ. Lạc Ẩn đứng bất động trên bệ đá, đôi mắt sau lớp mặt nạ ngọc phỉ thúy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ áo đen. Câu nói của cô không chỉ là một lời phán xét, mà là một sự đảo ngược hoàn toàn nhận thức về lịch sử, về nguồn gốc của quốc gia. Nó ám chỉ rằng, việc thiết lập vương quyền, dù mang danh “lập nước”, lại chính là khởi nguồn của sự mất mát về đạo lý, về tự do của dân chúng.
“Ngươi là ai?!” Lạc Ẩn gầm lên, giọng hắn ta đầy vẻ giận dữ. “Ngươi dám phá hoại lễ tế của ta?!”
Người phụ nữ áo đen không nao núng. Cô tiếp tục đọc, giọng cô càng thêm phần mạnh mẽ:
“Mỗi lần vương triều đổi ngôi, là mỗi lần dân chúng lầm than. Mỗi chiếc đỉnh được dựng lên, là mỗi lần chân lý bị chôn vùi.”
“Lịch sử được viết bởi kẻ chiến thắng là lịch sử giả dối! Lịch sử của dân, do dân tự viết, mới là chân lý vĩnh hằng!”
Lời nói của cô gây chấn động lớn. Nó không chỉ thách thức quyền uy của Huyết Ảnh, mà còn trực tiếp phủ nhận mọi giá trị lịch sử, mọi quyền lực đã được thiết lập. Các tín đồ Huyết Ảnh bắt đầu xôn xao, một số người biểu lộ sự hoang mang, một số khác lại tỏ ra phẫn nộ.
Lạc Ẩn giận dữ ra lệnh: “Bắt lấy nó! Không được để nó thoát!”
Hàng chục tín đồ Huyết Ảnh lập tức xông lên, chúng mặc những bộ áo choàng đen, mang theo binh khí thô sơ và niệm chú ngữ tà thuật. Người phụ nữ áo đen nhanh chóng bị vây quanh. Tuy nhiên, cô ta không hề hoảng sợ.
Với thân pháp nhẹ nhàng như gió, cô thoát thân bằng mưu một cách khéo léo. Cô không chiến đấu trực diện, mà lợi dụng địa hình phức tạp của khu rừng và sự hỗn loạn của đám đông. Cô ta ném ra vài quả cầu khói chứa bột gây ngứa, khiến đám đông hoảng loạn, rồi lợi dụng kẽ hở mà lẩn vào bóng tối của rừng sâu. Dù bị truy đuổi ráo riết bởi Lạc Ẩn và các tín đồ mạnh nhất, cô vẫn biến mất như một ảo ảnh.
Trước khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm, người phụ nữ áo đen đã để lại một dòng chữ được khắc vội trên một thân cây cổ thụ lớn ngay gần nơi lễ tế diễn ra, bằng một loại mực phát sáng yếu ớt:
“Phản Sử – Lập Dân.”
Dòng chữ này là tuyên ngôn cuối cùng của cô. “Phản Sử” – phản lại lịch sử được viết bởi kẻ thống trị, lịch sử đầy rẫy dối trá và quyền lực. “Lập Dân” – thiết lập một lịch sử mới, một tương lai mới, nơi dân chúng là chủ thể, là người viết nên câu chuyện của chính mình.
Sự kiện này đã gây ra một cú sốc lớn cho Lạc Ẩn và toàn bộ Huyết Ảnh. Hắn ta không chỉ mất mặt trước các tín đồ, mà còn phải đối mặt với một mối đe dọa mới, một thế lực bí ẩn dám thách thức trực tiếp tư tưởng của hắn. Lời nói của người phụ nữ áo đen, cùng với dòng chữ “Phản Sử – Lập Dân”, nhanh chóng lan truyền khắp nơi, trở thành một khẩu hiệu mới trong lòng dân chúng. Nó càng làm lung lay niềm tin vào các phe phái, vào những kẻ tự xưng là người viết nên lịch sử, và làm dấy lên một làn sóng phản tư, khiến người dân bắt đầu tự hỏi: Liệu những gì họ được dạy về lịch sử có phải là sự thật? Hay đó chỉ là những lời dối trá để phục vụ quyền lực? Cuộc chiến giờ đây không chỉ là giành đỉnh, giành đất, mà còn là giành lấy cả ký ức và ý thức của một dân tộc.
Trong một lễ tế đạo của Huyết Ảnh, một phụ nữ áo đen đã xuất hiện và đọc đoạn Lịch sử ngược: “Ngày vua lập nước, là ngày dân mất đạo.” Lời nói này đã gây chấn động, và dù bị truy bắt, cô ta đã thoát thân bằng mưu, để lại dòng chữ: “Phản Sử – Lập Dân.” Sự kiện này không chỉ trực tiếp thách thức Lạc Ẩn và Huyết Ảnh mà còn gieo mầm hoài nghi về lịch sử và quyền lực vào tâm trí dân chúng, đẩy cuộc chiến giành thiên hạ lên một cấp độ mới: cuộc đấu tranh về nhận thức và sự thật.