Trong khi Thiên Khởi Đạo của Vô Trần đang thực hiện cuộc Tổng Tấn Công bằng Minh Văn và Thiên Hội Dân Lập, làm lung lay tận gốc rễ niềm tin vào quyền lực truyền thống, và Đinh Bộ Lĩnh đang cố gắng tìm ra con đường mới với kế hoạch “Tam Phân”, thì Ngô Nhật Khánh ở Hải Tây lại phản ứng theo một cách hoàn toàn khác biệt: hắn ta quyết định bám chặt vào con đường cũ, con đường của quyền uy và sự thống trị.
Sau khi chứng kiến hàng ngàn người dân và binh lính bỏ đi theo Đạo Hội Dân Lập, Ngô Nhật Khánh không chỉ tức giận mà còn hoảng sợ. Hắn ta, trong bộ long bào màu vàng thêu hình rồng uy nghi, ngồi trên ngai vàng trạm trổ tinh xảo trong đại sảnh cung điện Hải Tây, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng tột độ. Xung quanh hắn là các tướng lĩnh và quan lại, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa giận của vị quân chủ.
“Loạn! Tất cả đều loạn!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, tiếng hắn ta vang vọng khắp đại sảnh. “Cái thứ Thiên Khởi Đạo đó đang phá hoại nền móng của Đại Việt! Chúng muốn đẩy tất cả vào hỗn loạn, không vua không chúa!”
Một lão tướng già, râu bạc, tiến lên quỳ tâu: “Bẩm Chủ công, dân chúng đã bị mê hoặc bởi những lời lẽ của Vô Trần. Họ tin rằng không cần vua, không cần đỉnh. Quân lính cũng dao động theo.”
Ngô Nhật Khánh đấm mạnh xuống bàn đá cẩm thạch, tiếng động khô khốc vang lên. “Vô nghĩa! Một đất nước không có vua thì làm sao có thể giữ được trật tự? Một dân tộc không có người dẫn dắt thì làm sao có thể tránh khỏi cảnh lầm than?”
Hắn ta đứng dậy, đi đi lại lại trong đại sảnh, ánh mắt sắc lạnh như dao. “Ta đã quá mềm yếu! Ta đã quá khoan dung! Chính vì những kẻ như Vô Trần, như Đinh Bộ Lĩnh với cái gọi là ‘chia sẻ quyền lực’ mà thiên hạ mới hỗn loạn như vậy! Chỉ có một vua, một quyền lực tuyệt đối mới có thể ổn định đất nước!”
Ngô Nhật Khánh quyết định rằng đã đến lúc phải dẹp bỏ những tư tưởng “vô quân, vô đỉnh” đang lan tràn. Hắn ta muốn khẳng định lại vai trò tối thượng của nhà vua, của quyền lực tập trung, và của Cửu Đỉnh như là biểu tượng của thiên mệnh.
Hắn ta ra lệnh triệu tập toàn bộ học sĩ và văn quan trong triều đình Hải Tây. Ngô Nhật Khánh đích thân thảo chiếu chỉ, từng chữ từng câu đều mang đầy sự phẫn nộ và quyết đoán của một kẻ muốn thâu tóm quyền lực. Hắn ta không chỉ muốn ban hành một văn bản pháp luật, mà còn muốn tạo ra một tuyên ngôn chính trị, một bản cáo trạng đanh thép chống lại tư tưởng Thiên Khởi Đạo.
Trong chiếu chỉ, Ngô Nhật Khánh không ngừng khẳng định sự “cần vua”. Hắn ta viện dẫn những lý lẽ về sự ổn định, về trật tự xã hội, về sự bảo vệ quốc gia trước giặc ngoại xâm. Chiếu chỉ viết rằng:
“Thiên hạ vô chủ, tất loạn. Dân chúng vô quân, tất vong.”
“Những kẻ tự xưng là ‘Thiên Khởi Đạo’ đang gieo rắc tư tưởng phản nghịch, muốn biến Đại Việt thành một bãi hoang không người cai trị, khiến dân chúng lầm đường lạc lối, tự hủy hoại tương lai.”
“Trẫm, phụng mệnh trời cao, vì bá tánh mà lập quốc, vì trăm họ mà định trật tự. Duy có vua mới giữ được kỷ cương, duy có vua mới có thể thống nhất sơn hà, mang lại thái bình!”
Chiếu chỉ này là một phản ứng trực tiếp với phong trào “vô vua, vô đỉnh” của Vô Trần và lời phán xét “Đỉnh không trị người – người giữ đạo thì là vua” trên Bia đá Linh Phủ. Ngô Nhật Khánh muốn dùng uy quyền của một vị vua để dập tắt mọi ý niệm về sự tự do, về quyền tự chủ của dân.
Sau khi chiếu chỉ được hoàn thành, Ngô Nhật Khánh ra lệnh in ấn hàng ngàn bản, được viết bằng lối văn chương mạnh mẽ, trang trọng, được đóng dấu triện đỏ rực rỡ, và được các quan lại của hắn phát tán đi khắp các vùng đất dưới quyền kiểm soát của mình. Họ dán chiếu chỉ lên các bảng thông báo công cộng ở chợ, ở cổng làng, ở những nơi đông người qua lại.
“Nghe đây! Chiếu chỉ của Đại Việt Vương!” Một viên quan mặc áo gấm, cưỡi ngựa cao, hô lớn trước một đám đông dân chúng đang tụ tập. “Đọc kỹ lời của Thiên tử! Kẻ nào dám làm trái, kẻ đó là phản nghịch!”
Tin tức về chiếu chỉ “cần vua” của Ngô Nhật Khánh nhanh chóng lan truyền, tạo ra một làn sóng tranh cãi dữ dội khắp Đại Việt.
Những người dân đang bị ảnh hưởng bởi Thiên Khởi Đạo và Minh Văn tỏ ra phẫn nộ.
“Lại một kẻ muốn làm vua độc quyền! Hắn ta không thấy dân chúng đã khổ sở thế nào dưới sự cai trị của hắn sao?” Một người nông dân nghiến răng.
“Hắn ta chỉ muốn chúng ta làm nô lệ, để hắn ta ngồi trên ngai vàng mà bóc lột!” Một người phụ nữ trẻ lên tiếng.
Tuy nhiên, trong một bộ phận dân chúng khác, đặc biệt là những người còn tin vào trật tự cũ, hoặc những người e sợ sự hỗn loạn của việc “không vua”, chiếu chỉ này lại tạo ra một sự đồng tình nhất định. Họ tin rằng một quốc gia cần có người đứng đầu để tránh cảnh vô chính phủ.
“Thật ra thì… một đất nước không vua cũng đáng sợ thật,” một người già thở dài. “Biết đâu hắn ta nói đúng, không có vua thì sẽ loạn thật?”
“Vua còn hơn là loạn tặc khắp nơi,” một người buôn bán nhỏ nói, ánh mắt lo lắng nhìn về phía những vùng đất mà Đạo Hội Dân Lập đang phát triển.
Chiếu chỉ “cần vua” của Ngô Nhật Khánh đã trở thành một đòn đối trọng mạnh mẽ với tư tưởng “vô vua” của Thiên Khởi Đạo. Nó không chỉ là một nỗ lực để củng cố lại quyền lực đã lung lay của hắn ta, mà còn là một cuộc chiến về tư tưởng, nhằm giành lại niềm tin của dân chúng vào mô hình quyền lực truyền thống. Cuộc chiến giành thiên hạ không chỉ ở trên chiến trường, mà giờ đây đã chuyển thành một cuộc đấu tranh dữ dội trong tâm trí mỗi người dân Đại Việt, về bản chất của sự cai trị, và về con đường tương lai của quốc gia này.
Trong bối cảnh Thiên Khởi Đạo Tổng Tấn Công bằng tư tưởng, Ngô Nhật Khánh đã đích thân thảo chiếu chỉ “cần vua”, tuyên bố rõ ràng về tầm quan trọng của một vị quân chủ để giữ vững trật tự và thống nhất đất nước. Chiếu chỉ này được phát tán rộng rãi và đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội trong dân chúng, tạo nên một đòn đối trọng mạnh mẽ với tư tưởng “vô vua” của Thiên Khởi Đạo, đồng thời khẳng định sự đối đầu quyết liệt về tư tưởng trong cuộc chiến giành thiên mệnh.