Khi Linh Phủ trở thành biểu tượng sống động của một "đạo" mới, nơi Đỉnh Kết Địa an vị không cần canh gác, cũng là lúc Thiên Khởi Đạo của Vô Trần quyết định tung ra đòn tổng tấn công cuối cùng, không phải bằng binh lực hùng hậu, mà bằng chính sức mạnh của niềm tin và sự lan tỏa triết lý của mình.
Từ năm vùng Đạo Hội Dân Lập, không khí bừng lên một sức sống mãnh liệt. Người dân không còn sống trong sợ hãi hay chờ đợi lệnh vua. Họ tự nguyện tổ chức, xây dựng cuộc sống của riêng mình theo "Tam Tâm Giới Luật": Nghĩa – Tín – Khoan. Những ngôi làng được củng cố, những con đường được sửa sang, và những trường học nhỏ được dựng lên, nơi những người già truyền dạy chữ nghĩa và đạo lý cho thế hệ trẻ. Trẻ con trong làng mặc những bộ quần áo vải mộc đơn giản, nhưng khuôn mặt chúng rạng rỡ, không còn nét sợ hãi của thời chiến.
Trong các "Đạo Hội", không có kiến trúc xa hoa, nhưng những hội trường chung được xây dựng bằng gỗ và đá, với những mái vòm rộng mở, tượng trưng cho sự tự do. Trên vách, những bức tranh đơn giản nhưng đầy ý nghĩa được vẽ, mô tả cảnh người dân giúp đỡ nhau, chia sẻ lương thực, hoặc cùng nhau bảo vệ làng.
Vô Trần, vẫn với bộ áo cà sa màu xám tro giản dị, gầy gò nhưng ánh mắt anh ta toát lên vẻ từ bi và quyết đoán, không còn ngồi im lặng chờ đợi. Anh ta đi khắp các vùng Đạo Hội, không ngừng truyền bá tư tưởng của mình. Anh không dùng những lời hô hào đao to búa lớn, mà chỉ nói chuyện với từng người dân, lắng nghe nỗi khổ của họ, và gieo vào lòng họ hạt giống của sự tự do và trách nhiệm.
“Đạo của chúng ta không cần giáo chủ,” Vô Trần nói với một nhóm người dân tụ tập quanh anh. “Các ngươi chính là đạo chủ của đời mình. Hãy sống đúng với Nghĩa, Tín, Khoan, và các ngươi sẽ tìm thấy bình an.”
Và rồi, thời điểm cho tổng tấn công đã đến. Đó không phải là một cuộc tấn công quân sự, mà là một cuộc "tấn công" tinh thần, một sự lan tỏa ý thức chưa từng có trong lịch sử Đại Việt.
Vô Trần tuyên bố: “Chúng ta sẽ không cần đỉnh nữa! Chúng ta sẽ không cần vua nữa! Chúng ta sẽ không cần quyền lực áp đặt nữa!”
Anh ta chỉ tay về phía những người dân, về phía những cánh đồng lúa xanh mướt. “Thiên Khởi Đạo sẽ không đoạt thiên hạ bằng binh đao! Chúng ta sẽ đoạt thiên hạ bằng chính lòng người! Bằng cách cho họ thấy một cuộc sống khác!”
Thiên Khởi Đạo Tổng Tấn Công được chia làm hai mũi nhọn chính:
Thứ nhất: Tấn công bằng "Minh Văn" (Văn chương sáng rõ).
Ngược lại với Ảnh Kinh của Lạc Ẩn đầy rẫy sự hỗn loạn, Thiên Khởi Đạo đã phát tán rộng rãi Minh Văn – những bản kinh, những bài thơ, những câu chuyện được viết bằng lối văn chương giản dị, sáng rõ, dễ hiểu. Những câu chữ trong Minh Văn không dùng từ ngữ phức tạp, không ẩn ý sâu xa, mà trực tiếp nói về đạo lý, về tình người, về cuộc sống bình dị và hạnh phúc.
“Gieo hạt bằng nghĩa, thu hoạch bằng tín, hưởng thụ bằng khoan dung.”
“Vua không ngồi trên ngai, vua ở trong tim người dân.”
Những bản Minh Văn này được in ấn đơn giản trên giấy hoặc lá cây, được viết tay tỉ mỉ và được những người đi du thuyết của Thiên Khởi Đạo – bao gồm cả những học sĩ từng bị Ảnh Kinh làm mê muội nhưng nay đã được Thiết Bút Tăng thức tỉnh – truyền bá đi khắp nơi. Họ không cố gắng ép buộc ai đọc, mà chỉ đặt chúng ở những nơi công cộng như chợ búa, quán trà, bến đò, để người dân tự do tiếp cận.
“Cuốn sách này dễ hiểu quá!” Một người mẹ trẻ đọc Minh Văn cho con nghe. “Nó nói về những điều mà bà ta đã dạy ta từ nhỏ.”
“Đây mới là đạo lý thật sự!” Một lão già gật gù, ánh mắt ông sáng lên. “Không phải những lời lẽ cao siêu mà chẳng ai hiểu.”
Minh Văn đã trở thành một "vũ khí" vô cùng mạnh mẽ, chống lại sự hỗn loạn của Ảnh Kinh và sự xa vời của những lời lẽ quyền lực. Nó khai mở trí tuệ của người dân, khiến họ cảm thấy được tôn trọng và thấu hiểu. Nó đã xóa sạch mê tâm mà Lạc Ẩn đã gieo rắc, thay thế bằng sự rõ ràng và bình yên trong tâm hồn.
Thứ hai: Tấn công bằng "Thiên Hội Dân Lập" (Hội nghị toàn dân).
Không chỉ dừng lại ở việc truyền bá tư tưởng, Vô Trần còn tổ chức những cuộc “Thiên Hội Dân Lập” quy mô lớn. Đây không phải là những buổi họp bí mật, mà là những cuộc tụ họp công khai, nơi hàng ngàn người dân từ khắp các vùng Đạo Hội Dân Lập, và cả những người từ các vùng đất khác, cùng nhau hội tụ.
Những cuộc Thiên Hội này được tổ chức tại các thảo nguyên rộng lớn, hay những khu vực trống trải. Không có sân khấu lộng lẫy, không có loa đài khuếch đại. Vô Trần chỉ đơn giản đứng giữa đám đông, nói chuyện trực tiếp với mọi người.
“Các ngươi hãy tự mình quyết định tương lai của mình!” Vô Trần kêu gọi. “Chúng ta không cần đợi ai ban phát! Chúng ta tự tạo ra sự bình an cho chính mình!”
Trong các Thiên Hội Dân Lập, người dân được khuyến khích phát biểu, chia sẻ ý kiến, và cùng nhau đưa ra các quyết định về cuộc sống của họ. Họ thảo luận về việc chia sẻ lương thực, về cách bảo vệ làng xóm khỏi nạn trộm cướp, về việc giáo dục con cái. Không có binh lính giám sát, không có quan lại áp đặt. Đây là một cuộc biểu tình im lặng nhưng vô cùng mạnh mẽ về quyền tự quyết của con người.
Cả Trường Yên, Huyết Ảnh, và Ngô Nhật Khánh đều bị động trước cuộc Tổng Tấn Công này. Họ không thể dùng binh lực để đánh bại một phong trào tư tưởng.
Tại Trường Yên, Đinh Bộ Lĩnh nghe báo cáo về các cuộc Thiên Hội Dân Lập. “Họ đang làm gì vậy? Họ không có vũ khí, không có quân đội… nhưng họ lại đang làm lung lay nền móng của chúng ta!” Đinh Bộ Lĩnh thì thầm, ánh mắt anh đầy vẻ băn khoăn.
Phạm Bạch Hổ đấm tay vào tường. “Đây là phản loạn! Chúng ta phải dẹp loạn!”
Nhưng Thiết Bút Tăng lại lắc đầu. “Dẹp loạn ư? Ngươi sẽ dẹp loạn hàng vạn trái tim đang khao khát bình yên ư, Phạm Trị Binh?”
Ngô Nhật Khánh, tại Hải Tây, nhận được báo cáo về việc binh lính của mình liên tục đào ngũ để tham gia các Đạo Hội Dân Lập. Hắn ta giận đến tím mặt.
“Đây là một mối hiểm họa lớn hơn cả Đinh Bộ Lĩnh và Lạc Ẩn!” Ngô Nhật Khánh gầm lên. “Chúng không đánh, nhưng chúng đang lấy hết quân lính và dân chúng của ta! Chúng ta đang mất dân, mất nước mà không cần một trận chiến nào!”
Lời nói của Ngô Nhật Khánh là một sự thừa nhận cay đắng về thất bại của quyền lực truyền thống trước sức mạnh của niềm tin và ý chí tự do. Thiên Khởi Đạo Tổng Tấn Công không gây ra đổ máu, nhưng nó đã làm tan rã quyền lực từ bên trong, khiến cho những kẻ đang tranh giành đỉnh cao phải đối mặt với một sự thật nghiệt ngã: rằng chính “lòng dân” mới là đỉnh cao quyền lực tối thượng.