Câu hỏi khắc khoải của Đinh Bộ Lĩnh: “Giữ đỉnh – có giữ được lòng người không?” đã ám ảnh cả Phạm Bạch Hổ, Thiết Bút Tăng, và Lãnh Hỏa. Sự bất đồng trong nội bộ Trường Yên càng ngày càng lớn. Để giải quyết ngọn lửa mâu thuẫn đang âm ỉ, và tìm ra một lối thoát cho Trường Yên giữa bối cảnh loạn lạc và mất niềm tin, một cuộc họp bí mật đã được sắp xếp.
Địa điểm được chọn là Động Hoa Yên, một hang động ít người biết đến, nằm sâu trong dãy núi phía Tây Trường Yên. Nơi đây nổi tiếng với những vách đá phủ đầy hoa dại nở bốn mùa, và một dòng suối ngầm chảy róc rách, tạo nên một không gian vừa kỳ bí vừa thanh tịnh. Lối vào hang ẩn khuất sau một bụi cây cổ thụ lớn, khó lòng bị phát hiện.
Trong hang động, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc nhỏ được cắm trên vách đá, cùng với mùi hương dìu dịu của hoa dại, tạo nên một không khí trang nghiêm nhưng cũng đầy vẻ trầm mặc. Chỉ có ba người tham dự cuộc họp quan trọng này: Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn (người đã chấp nhận vai trò “Thuyết Đạo Du Phái” nhưng vẫn được triệu tập cho cuộc họp tối mật này), và Lãnh Hỏa. Phạm Bạch Hổ và Thiết Bút Tăng không được mời, bởi Đinh Bộ Lĩnh muốn có một cuộc thảo luận thực sự cởi mở, không bị ảnh hưởng bởi những ý kiến cực đoan.
Đinh Bộ Lĩnh, vẫn trong bộ áo bào màu vàng thẫm giản dị, ngồi đối diện với Tô Ẩn và Lãnh Hỏa. Gương mặt anh đã bớt đi vẻ căng thẳng, thay vào đó là sự tập trung cao độ. Tô Ẩn, mặc bộ áo xanh thẫm, dáng người thanh mảnh nhưng ánh mắt đầy vẻ kiên định. Lãnh Hỏa, trong bộ giáp da màu đen gọn ghẽ, ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều,” Đinh Bộ Lĩnh mở lời, giọng anh trầm thấp, mang theo nỗi ưu tư. “Về những gì Thiết Bút Tăng đã nói, về những gì Vô Trần đang làm, và cả những gì Tô Ẩn đã bất chấp lệnh mà thực hiện.”
Anh nhìn Tô Ẩn. “Ta biết ngươi đã làm trái lệnh, nhưng những bản vẽ Đỉnh Kết Địa mà ngươi phát tán, nó đã trấn an được một phần lòng dân. Và ta cũng nhận ra, nếu cứ cố chấp ôm giữ quyền lực, ôm giữ những chiếc đỉnh, chúng ta sẽ mất tất cả.”
Anh quay sang Lãnh Hỏa. “Ngươi đã tìm thấy Đỉnh Kết Địa, và chứng kiến sự phản bội. Chiếc đỉnh bị nứt… đó có lẽ là điềm báo cho sự rạn nứt trong chính chúng ta.”
Đinh Bộ Lĩnh hít một hơi sâu. “Thiên hạ đang chia ba. Kẻ tranh giành quyền lực, kẻ dùng tà thuật, và kẻ muốn trả quyền về cho dân. Chúng ta không thể mãi chống chọi với tất cả. Chúng ta cần một con đường mới. Một con đường mà chúng ta không chỉ giữ được giang sơn, mà còn giữ được lòng người.”
Tô Ẩn nhìn Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt anh lóe lên vẻ hy vọng. Anh biết Đinh Bộ Lĩnh đã bắt đầu nhìn nhận vấn đề một cách sâu sắc hơn.
“Vậy, Chủ công định làm gì?” Lãnh Hỏa hỏi, giọng cô trầm tĩnh.
Đinh Bộ Lĩnh đưa ra một kế hoạch táo bạo, một ý tưởng chưa từng có trong lịch sử Đại Việt, một bước ngoặt hoàn toàn đối với Trường Yên.
“Ta đề xuất một kế hoạch ‘Tam Phân’,” Đinh Bộ Lĩnh nói, nhấn mạnh từng lời. “Chúng ta sẽ chia Trường Yên thành ba cánh. Không phải chia cắt lãnh thổ, mà là chia sẻ trách nhiệm và triết lý cai trị.”
Anh chỉ tay vào bản đồ được trải ra trên nền đá, dùng ngọn đuốc vẽ ra ba vùng tượng trưng:
“Cánh Chính – vẫn là quyền lực trung ương của ta, nhưng không còn là quyền lực tuyệt đối. Nó sẽ tập trung vào việc bảo vệ biên cương, ổn định an ninh, và duy trì trật tự cơ bản. Đây là nơi ta sẽ tiếp tục lãnh đạo binh sĩ và quan lại trung thành. Phạm Bạch Hổ sẽ phụ trách cánh này, đảm bảo sức mạnh quân sự.”
“Cánh Đạo – đây sẽ là nơi để phát triển và truyền bá đạo lý, nơi mà ý tưởng của Thiết Bút Tăng sẽ được thực hiện. Sẽ không có quyền lực hành chính ở đây, mà chỉ có sự giáo dục, sự minh triết. Thiết Bút Tăng sẽ phụ trách cánh này, với quyền tự do truyền bá tư tưởng và giáo lý chân chính, không bị ràng buộc bởi triều đình.”
“Và quan trọng nhất, Cánh Dân – đây sẽ là nơi mà ý chí của dân được tôn trọng. Những Đạo Hội Dân Lập của Vô Trần đã cho ta thấy một con đường. Chúng ta sẽ tạo ra những mô hình tương tự, khuyến khích dân chúng tự trị, tự bầu lên những người lãnh đạo của họ, sống theo Tam Tâm Giới Luật của Vô Trần, nhưng vẫn nằm trong khuôn khổ một Đại Việt thống nhất. Tô Ẩn, ngươi sẽ phụ trách cánh này, với vai trò ‘Thuyết Đạo Du Phái’, ngươi sẽ đi đến các làng mạc, xây dựng niềm tin, giúp dân chúng tự tổ chức, và liên kết họ lại với Trường Yên bằng đạo lý chứ không phải bằng binh lực.”
Kế hoạch của Đinh Bộ Lĩnh là một sự kết hợp đầy mạo hiểm: vừa giữ lại quyền lực trung ương, vừa trao quyền tự chủ cho đạo lý và cho dân chúng. Nó là một nỗ lực để dung hòa những mâu thuẫn nội bộ và đối phó với sự trỗi dậy của Thiên Khởi Đạo.
“Cánh Đạo và Cánh Dân sẽ không có binh lính của Trường Yên,” Đinh Bộ Lĩnh tiếp lời. “Họ sẽ tự bảo vệ mình bằng niềm tin và sự đoàn kết. Ta sẽ chỉ can thiệp khi thực sự có hiểm họa ngoại bang.”
Cuối cùng, sau khi thảo luận kỹ lưỡng về từng chi tiết, cả ba người đã đi đến một sự đồng thuận quan trọng khác.
“Còn về Đỉnh Kết Địa?” Lãnh Hỏa hỏi, tay cô chạm vào bản vẽ của chiếc đỉnh bằng đá đen bị nứt.
Đinh Bộ Lĩnh nhìn chiếc bản vẽ. “Chiếc đỉnh này… nó là biểu tượng của sự thật, của sự kiên cường. Nhưng nó cũng là mầm mống của tranh giành.”
“Con nghĩ,” Tô Ẩn lên tiếng, “chúng ta không nên giữ nó trong Đông Cung. Nó sẽ chỉ lại trở thành mục tiêu của Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh.”
Lãnh Hỏa gật đầu. “Đặt nó ở một nơi mà không ai có thể dùng binh lực để chiếm đoạt, cũng không ai có thể dùng thần quyền để thao túng.”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn hai người, ánh mắt anh đầy vẻ tin tưởng. “Được! Ta đồng ý. Chúng ta sẽ đưa Đỉnh Kết Địa về trấn giữ tại Linh Phủ!”
Linh Phủ là một khu vực hẻo lánh, được bao quanh bởi những rừng cây cổ thụ và một ngọn núi thiêng, nơi mà người dân địa phương tin rằng linh khí đất trời hội tụ. Kiến trúc ở đây vô cùng đơn giản, chỉ là một ngôi miếu nhỏ bằng gỗ không trạm trổ, không tường rào kiên cố, không một dấu hiệu của quyền lực thế tục. Nơi đây không có quân đội, không có binh lính gác gao, và cũng không có thần quyền nào được thờ phụng một cách chính thức. Nó chỉ là một nơi yên bình, tách biệt khỏi thế giới tranh giành.
“Linh Phủ sẽ là nơi mà Đỉnh Kết Địa an vị,” Đinh Bộ Lĩnh nói. “Nó sẽ là biểu tượng của sự bình an, của sự kết nối với đất trời, chứ không phải của quyền lực. Và Lãnh Hỏa, ngươi sẽ là người bảo vệ nó. Không phải bằng binh đao, mà bằng sự minh triết và lòng dũng cảm. Ngươi sẽ là người canh giữ ý nghĩa thực sự của chiếc đỉnh này.”
Lãnh Hỏa gật đầu, lòng cô tràn đầy sự quyết tâm. Cô hiểu rằng, nhiệm vụ của mình không chỉ là bảo vệ một vật thể, mà là bảo vệ một triết lý mới.
Cuộc Hội nghị Tam Phân tại Động Hoa Yên đã đánh dấu một bước ngoặt lịch sử của Trường Yên. Nó không chỉ là một kế hoạch quân sự hay chính trị đơn thuần, mà là một nỗ lực để thay đổi bản chất của quyền lực, để tìm kiếm một con đường khác cho Đại Việt, nơi mà lòng dân, đạo lý, và sự thật được đặt lên trên hết, chứ không phải những chiếc đỉnh trống rỗng.
Trong cuộc họp bí mật tại Động Hoa Yên, Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và Lãnh Hỏa đã bàn luận kế hoạch chia Trường Yên thành 3 cánh: Chính – Đạo – Dân. Đồng thời, họ đồng ý đưa Đỉnh Kết Địa về trấn giữ tại Linh Phủ – nơi không có quân đội, không có thần quyền. Cuộc Hội nghị Tam Phân này không chỉ là một bước ngoặt trong chiến lược của Trường Yên, mà còn thể hiện một nỗ lực táo bạo nhằm tái định nghĩa quyền lực và tìm lại niềm tin của dân chúng trong bối cảnh loạn lạc.