Sau sự kiện Tô Ẩn bị luận tội và chấp nhận vai trò “Thuyết Đạo Du Phái”, nội bộ Trường Yên rơi vào trạng thái hỗn loạn chưa từng có. Quyết định của Đinh Bộ Lĩnh đã xoa dịu phần nào phe thủ cựu, nhưng lại đẩy Trường Yên vào một cuộc khủng hoảng niềm tin sâu sắc hơn. Giờ đây, không chỉ lòng dân ly tán, mà ngay trong chính điện, ngọn lửa mâu thuẫn cũng bắt đầu bùng lên giữa những trụ cột quyền lực.
Tại sảnh nghị sự của Đông Cung, nơi những bức tường chạm trổ tinh xảo và những chiếc đèn lồng bằng lụa vẫn tỏa ánh sáng vàng vọt, không khí trở nên nặng nề như chì. Cuộc tranh cãi nảy lửa diễn ra giữa ba nhân vật chủ chốt còn lại của Trường Yên: Phạm Bạch Hổ, Thiết Bút Tăng (người đã tái xuất), và Lãnh Hỏa.
Phạm Bạch Hổ, trong bộ chiến bào màu đỏ thẫm, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt đầy vẻ nóng nảy và quyết đoán. Anh ta đã mất đi sự kiên nhẫn vốn có. Anh ta tin rằng sự mềm yếu và những cuộc tranh luận về “đạo lý” đang làm suy yếu Trường Yên.
“Chủ công!” Phạm Bạch Hổ đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang dội khắp sảnh. “Chúng ta không thể cứ ngồi đây mà tranh cãi về những thứ trừu tượng nữa! Dân chúng đang bỏ đi, quân lính đang dao động! Chúng ta cần phải hành động! Ta cần tái chấn binh quyền! Chỉ có sức mạnh quân sự mới có thể giữ vững giang sơn!”
Phạm Bạch Hổ tin rằng việc Tô Ẩn bị tước quyền Trị Sự là đúng đắn, và bây giờ là lúc anh ta phải nắm lại quyền lực quân sự một cách tuyệt đối, trấn áp mọi sự phản loạn, bao gồm cả Thiên Khởi Đạo và những Đạo Hội Dân Lập. Anh ta đề nghị phát động một cuộc tổng tấn công quy mô lớn để dập tắt các phong trào tự trị của dân, thu hồi Đỉnh Kết Địa bằng vũ lực, và khẳng định quyền uy của Trường Yên.
Đối lập hoàn toàn với Phạm Bạch Hổ là Thiết Bút Tăng. Ông, trong bộ áo nâu sòng đơn bạc, gầy gò nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và đầy vẻ minh triết. Ông vừa trở về sau khi đốt Ảnh Kinh, và nỗi đau đáu về “lòng dân” càng lớn hơn bao giờ hết. Ông không tin vào sức mạnh của binh đao.
“Phạm Trị Binh! Ngươi sai rồi!” Thiết Bút Tăng đáp, giọng ông ta trầm nhưng kiên định. “Dùng binh lực để trấn áp dân chúng sẽ chỉ càng khiến họ căm ghét chúng ta! Lòng dân đã không còn tin vào các ngươi, không còn tin vào những chiếc đỉnh, không còn tin vào quyền lực! Việc duy nhất chúng ta có thể làm lúc này là trả lại quyền tự quyết cho họ!”
Thiết Bút Tăng tiếp lời, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Đinh Bộ Lĩnh. “Chủ công, ta đề nghị chúng ta nên xóa bỏ chức vụ Trị Sự, và cả mọi chức quan có quyền hành tuyệt đối! Hãy trả quyền cho dân! Hãy để họ tự quyết định vận mệnh của mình như Vô Trần đã làm với Đạo Hội Dân Lập! Đó mới là cách duy nhất để chúng ta có thể lấy lại niềm tin, để Thiên Đạo thực sự nằm trong tay dân chứ không phải của riêng một ai!”
Lời đề nghị của Thiết Bút Tăng là một ý tưởng cấp tiến đến mức cực đoan đối với một vương triều. Ông muốn Trường Yên từ bỏ hoàn toàn mô hình quản lý tập trung, từ bỏ sự kiểm soát quyền lực, để người dân tự điều hành mọi việc.
Giữa hai luồng ý kiến đối lập cực đoan đó là Lãnh Hỏa. Cô, trong bộ giáp da màu đen gọn ghẽ, đứng lặng lẽ, ánh mắt quan sát cả Phạm Bạch Hổ lẫn Thiết Bút Tăng. Cô là người vừa trực tiếp trải qua sự phản bội và mất mát Đỉnh Kết Địa, cũng là người chứng kiến sự trỗi dậy của Thiên Khởi Đạo. Lãnh Hỏa không nghiêng hẳn về bên nào, cô cố gắng giữ một lập trường trung đạo, tìm kiếm sự cân bằng.
“Phạm Trị Binh muốn dùng sức mạnh, nhưng binh đao không giải quyết được lòng người,” Lãnh Hỏa nói, giọng cô trầm và rõ ràng. “Thiết Bút Tăng muốn trả quyền cho dân, nhưng nếu không có một sự lãnh đạo, một trật tự nhất định, thiên hạ sẽ chỉ càng thêm loạn lạc. Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa cũng đang phát triển, nhưng chưa có sự thống nhất.”
Cô tiếp lời. “Chúng ta cần phải tìm ra một con đường khác. Một con đường không quá cứng rắn như binh quyền, nhưng cũng không quá buông lỏng như việc hoàn toàn giao phó cho dân. Chúng ta cần một sự lãnh đạo, nhưng sự lãnh đạo đó phải dựa trên sự thật và lòng tin của dân.”
Cuộc tranh cãi kéo dài suốt nhiều giờ, không ai chịu nhường ai. Ngọn lửa bất đồng bùng cháy dữ dội trong lòng Trường Yên. Đinh Bộ Lĩnh, ngồi trên ngai, lắng nghe tất cả. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau khổ. Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết phải đi về đâu.
Cuối cùng, khi cuộc tranh luận dần lắng xuống, Đinh Bộ Lĩnh đã triệu tập một cuộc họp riêng tư, chỉ có ba người họ. Trong một căn phòng nhỏ hơn, nơi ánh nến yếu ớt chiếu rọi lên ba khuôn mặt đầy lo âu, Đinh Bộ Lĩnh nhìn thẳng vào từng người.
“Phạm Trị Binh,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm khàn. “Ngươi muốn tái chấn binh quyền. Ngươi tin sức mạnh sẽ giải quyết mọi thứ.”
“Thiết Bút Tăng,” anh quay sang ông. “Ngươi muốn xóa bỏ Trị Sự, trả quyền cho dân. Ngươi tin lòng dân sẽ tự điều chỉnh.”
“Lãnh Hỏa,” anh nhìn cô. “Ngươi muốn trung đạo, tìm sự cân bằng.”
Đinh Bộ Lĩnh dừng lại, ánh mắt anh đầy vẻ khắc khoải, nhìn sâu vào tâm hồn của mỗi người. Anh đặt ra một câu hỏi, một câu hỏi mà anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần trong những đêm trằn trọc không ngủ:
“Giữ đỉnh – có giữ được lòng người không?”
Câu hỏi của Đinh Bộ Lĩnh không chỉ là câu hỏi về quyền lực hay biểu tượng. Đó là câu hỏi về bản chất của sự cai trị, về mối liên hệ giữa vật chất và tinh thần, giữa quyền lực và nhân tâm. Anh muốn họ đối diện với sự thật rằng, dù có giành được bao nhiêu đỉnh thật, dù có thống nhất được thiên hạ bằng vũ lực, liệu có thể thực sự cai trị một dân tộc đã mất niềm tin, đã rời bỏ mọi khái niệm về “chính thống”? Câu hỏi đó, vang vọng trong căn phòng nhỏ, không có câu trả lời dễ dàng, và nó đã khiến cả ba người phải suy nghĩ lại về mục tiêu cuối cùng của cuộc chiến.
Nội bộ Trường Yên rối ren với những bất đồng gay gắt: Phạm Bạch Hổ muốn tái chấn binh quyền, Thiết Bút Tăng muốn xóa bỏ chức Trị Sự, trả quyền cho dân, trong khi Lãnh Hỏa giữ lập trường trung đạo. Để giải quyết mâu thuẫn, Đinh Bộ Lĩnh đã triệu họp kín ba người và đặt ra câu hỏi cốt lõi: “Giữ đỉnh – có giữ được lòng người không?” Câu hỏi này không chỉ làm nổi bật sự khủng hoảng trong nội bộ Trường Yên mà còn thể hiện nỗi trăn trở sâu sắc của Đinh Bộ Lĩnh về bản chất của quyền lực và ý nghĩa thực sự của việc cai trị trong thời loạn.