CHƯƠNG 166 – TÔ ẨN BỊ LUẬN TỘI

 Sự trỗi dậy của Đạo Hội Dân Lập và lời cảnh báo “Loạn dân là loạn quốc” của Ngô Nhật Khánh đã đặt Trường Yên vào một thế cực kỳ khó khăn. Niềm tin của dân chúng sụt giảm, nội bộ rạn nứt vì những bất đồng về chiến lược. Trong bối cảnh đó, vết rạn nứt giữa Đinh Bộ LĩnhTô Ẩn – bắt nguồn từ việc Tô Ẩn tự ý phát tán bản vẽ Đỉnh Kết Địa – đã trở thành một vết thương hở, bị những kẻ bảo thủ trong Trường Yên khoét sâu.

Tại chính điện Trường Yên, nơi những cột gỗ lim to lớn sừng sững và những tấm rèm lụa thêu rồng phượng buông rủ, một phiên luận tội bất ngờ đã diễn ra. Một nhóm phái thủ cựu trong triều đình Trường Yên, vốn luôn hoài nghi những ý tưởng cấp tiến của Tô Ẩn và bám chặt vào lề lối cũ, đã lợi dụng thời cơ này để công kích anh. Những người này đều là các lão thần mặc áo bào thêu hoa văn phức tạp, đầu đội mũ cánh chuồn, khuôn mặt đầy vẻ cứng nhắc và bảo thủ.

Vị quan đầu triều, một lão thần râu bạc phơ, bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước Đinh Bộ Lĩnh, giọng ông ta vang vọng khắp điện.

“Thưa Chủ công! Thần xin luận tội Tô Trị Đạo!”

Đinh Bộ Lĩnh, mặc long bào màu vàng thẫm, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Anh đã lường trước được điều này. “Ngươi có gì để nói, Tống Đại Nhân?”

“Bẩm Chủ công!” Lão thần kia đáp, giọng ông ta đầy vẻ căm phẫn. “Tô Trị Đạo đã tự ý bí mật truyền bản vẽ đỉnh ra ngoài dân chúng, trái với lệnh của Chủ công! Hành động này không chỉ là sự bất tuân, mà còn là ‘làm hại đại đạo’!”

Một lão thần khác, tay cầm thẻ bài, bước lên. “Tô Ẩn đã khiến dân chúng hoang mang hơn về sự ‘chính thống’ của chúng ta! Hắn ta đã khiến chúng ta mất mặt khi để lộ việc đỉnh bị mất trong tay kẻ phản bội! Điều đó đã tạo cơ hội cho Thiên Khởi Đạo làm loạn lòng dân!”

Những lời buộc tội liên tiếp vang lên. Họ cho rằng hành động của Tô Ẩn đã làm lung lay uy tín của Trường Yên, khiến dân chúng càng thêm nghi ngờ và bỏ theo Đạo Hội Dân Lập. Họ cũng viện dẫn việc Thiết Bút Tăng bỏ đi, cho rằng đó là do ông đã quá thất vọng với những gì Tô Ẩn đã làm.

“Hắn ta đang dẫn dắt Trường Yên đi vào con đường sai lầm! Hắn ta không còn xứng đáng giữ chức Trị Sự!”

Tô Ẩn đứng đó, đối diện với những lời buộc tội. Anh vẫn mặc bộ áo bào xanh thẫm quen thuộc, dáng người thanh mảnh nhưng thẳng tắp như cây tùng. Anh không bào chữa, không phản bác, chỉ giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Đinh Bộ Lĩnh, như thể đang chờ đợi một phán quyết.

Đinh Bộ Lĩnh lắng nghe tất cả. Anh biết Tô Ẩn đã làm trái lệnh mình, nhưng anh cũng hiểu được ý định của Tô Ẩn. Anh biết rằng lời luận tội này không chỉ nhằm vào Tô Ẩn, mà còn là nhằm vào chính anh, vào những quyết sách mới mẻ mà anh đã cố gắng thực hiện. Anh cũng nhận ra rằng, trong tình thế hiện tại, việc trừng phạt Tô Ẩn một cách công khai sẽ càng khiến nội bộ Trường Yên thêm chia rẽ.

Sau một hồi im lặng căng thẳng, Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng. “Thôi được rồi! Ta đã nghe rõ những lời luận tội của các ngươi.”

Anh nhìn Tô Ẩn. Đinh Bộ Lĩnh không xử tội Tô Ẩn một cách công khai. Anh không muốn đẩy Tô Ẩn vào thế khó, hay biến anh thành kẻ thù của phe bảo thủ. Thay vào đó, anh đưa ra một quyết định mang tính thỏa hiệp, nhưng cũng đầy ẩn ý.

“Tô Ẩn,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm ổn. “Ta biết ngươi có những suy nghĩ riêng. Nhưng việc làm trái lệnh triều đình là không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, ta vẫn tin vào tài năng của ngươi.”

“Từ nay, ngươi sẽ rút khỏi chức vụ Trị Sự!” Lời nói này của Đinh Bộ Lĩnh khiến nhiều lão thần ngỡ ngàng, họ đã mong chờ một bản án nặng nề hơn. “Ngươi sẽ không còn phụ trách các công việc nội chính và quân sự của Trường Yên nữa. Thay vào đó, ngươi sẽ chỉ giữ vai trò ‘Thuyết Đạo Du Phái’!”

“Thuyết Đạo Du Phái”? Chức vụ này chưa từng tồn tại trong triều đình Trường Yên. Đó là một vai trò mới do Đinh Bộ Lĩnh đặt ra, một chức vụ không có quyền hành cụ thể, không có binh quyền, không có trách nhiệm hành chính. Nó chỉ đơn thuần là “người truyền đạo, du thuyết các phe phái”. Bề ngoài, đó là một sự giáng chức rõ ràng, tước bỏ mọi quyền lực thực chất của Tô Ẩn. Nhưng ẩn sâu trong đó, Đinh Bộ Lĩnh muốn Tô Ẩn, với tài năng và khả năng thuyết phục của mình, tiếp tục ảnh hưởng đến lòng dân và các phe phái, nhưng một cách độc lập và không ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc của triều đình.

Tô Ẩn cúi đầu, chấp nhận phán quyết. “Vâng, thưa Chủ công. Con xin tuân lệnh.”


Ngay sau phiên luận tội, Tô Ẩn đã lặng lẽ rời khỏi khu vực Trị Sự, nơi anh từng làm việc ngày đêm. Anh thu dọn vài vật dụng cá nhân đơn giản, không một lời than vãn. Trước khi chính thức rời đi để thực hiện vai trò “Thuyết Đạo Du Phái” mới của mình, anh đã đặt một mảnh giấy nhỏ lên bàn làm việc, nơi anh từng viết nên biết bao kế sách.

Trên đó, chỉ vỏn vẹn một câu, nét chữ vẫn thẳng thắn và sắc sảo như con người anh:

Không thể giữ đỉnh mà mất lòng dân.

Đây không chỉ là lời tự sự, mà là lời cảnh báo cuối cùng của Tô Ẩn gửi đến Đinh Bộ Lĩnh, gửi đến những kẻ thủ cựu và cả Trường Yên. Anh biết rằng, chừng nào họ còn cố chấp bám vào những biểu tượng quyền lực vật chất như Cửu Đỉnh, mà quên đi tầm quan trọng của lòng dân, thì chừng đó họ vẫn sẽ thất bại. Anh muốn cho họ thấy rằng, mục tiêu cuối cùng không phải là chiếm đoạt đỉnh, mà là giành lại trái tim của con người.

Lời viết của Tô Ẩn, dù chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng đã phản ánh sâu sắc nỗi trăn trở của anh về vận mệnh Đại Việt. Anh không còn là “Trị Sự”, người điều hành mọi việc. Giờ đây, anh là một “Thuyết Đạo Du Phái”, một nhà tư tưởng độc lập, tự do đi khắp nơi, dùng lời nói và trí tuệ để thay đổi lòng người, đối mặt trực tiếp với những thách thức mới của thời đại loạn lạc. Sự ra đi của Tô Ẩn khỏi vị trí quyền lực, dù là một cú sốc đối với Trường Yên, nhưng lại mở ra một con đường mới cho chính anh, một con đường không bị ràng buộc bởi quyền lực mà chỉ bởi lý tưởng.


Một nhóm phái thủ cựu trong Trường Yên đã luận tội Tô Ẩn: “Bí mật truyền đỉnh – làm hại đại đạo.” Đinh Bộ Lĩnh không xử Tô Ẩn một cách công khai, nhưng Tô Ẩn đã rút khỏi chức Trị Sự, chỉ giữ vai trò “Thuyết Đạo Du Phái”. Trước khi đi, ông viết: “Không thể giữ đỉnh mà mất lòng dân.” Sự kiện này không chỉ cho thấy sự chia rẽ nội bộ sâu sắc trong Trường Yên, mà còn mở ra một chương mới trong hành trình của Tô Ẩn, từ một nhà chiến lược trở thành một nhà tư tưởng độc lập, đối mặt với những thách thức của một xã hội đang tan rã niềm tin.