CHƯƠNG 165 – ĐẠO HỘI DÂN LẬP

 Sự tái xuất của Thiết Bút Tăng và hành động đốt Ảnh Kinh đã phần nào thức tỉnh những học sĩ bị mê muội, nhưng cũng không thể ngăn cản bước tiến của Thiên Khởi Đạo. Sau khi lời đề nghị về Tân Thiên Ước không thành, Vô Trần đã quyết định đưa tư tưởng “Đạo của ta chính là dân” lên một tầm cao mới, thiết lập một mô hình xã hội hoàn toàn khác biệt, trực tiếp thách thức mọi quyền lực truyền thống.

Tại năm vùng thôn hương lớn, những nơi đã hưởng ứng mạnh mẽ Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa trước đó, Vô Trần đã chính thức lập “Đạo Hội Dân Lập”. Đây không phải là một giáo phái, cũng không phải là một vương triều. Đó là một hình thức tự trị, nơi người dân nắm quyền tự quyết. Kiến trúc của những “Đạo Hội” này vô cùng đơn giản, không có đền đài nguy nga hay cung điện tráng lệ. Thay vào đó là những quảng trường rộng lớn được xây dựng từ đá và gỗ thô sơ, nơi người dân có thể tụ họp, thảo luận. Chính giữa quảng trường là một bia đá lớn, không khắc tên vua chúa hay thần linh, mà chỉ khắc ba chữ: Nghĩa – Tín – Khoan.

Trong một buổi lễ trang trọng nhưng giản dị, Vô Trần, trong bộ áo cà sa màu xám tro, đứng giữa quảng trường, xung quanh là hàng ngàn người dân. Khuôn mặt anh ta điềm tĩnh, ánh mắt tràn đầy sự bao dung.

“Hỡi những người anh em của ta,” Vô Trần cất tiếng, giọng anh ta vang vọng khắp quảng trường. “Chúng ta không cần đỉnh để hợp dân. Chúng ta không cần vua để trị quốc. Chúng ta chỉ cần tin vào chính mình, tin vào sức mạnh của lòng người.”

Anh ta tiếp lời, chỉ vào bia đá ba chữ. “Kể từ hôm nay, tại năm vùng hương này, chúng ta sẽ tự trị! Chúng ta sẽ tự bầu đạo chủ của mình, những người sẽ dẫn dắt chúng ta bằng lòng Nghĩa, Tín, Khoan.”

“Đạo chủ” ở đây không phải là một vị vua hay một quan lại, mà là những người được dân bầu ra từ chính những người dân. Họ không có quyền lực tuyệt đối, mà chỉ có trách nhiệm phục vụ cộng đồng, giải quyết tranh chấp và đảm bảo sự công bằng. Họ thường mặc những bộ trang phục bình dị như người dân thường, chỉ khác một dải lụa thô màu trắng trên cánh tay, tượng trưng cho sự thanh liêm.

Vô Trần cũng tuyên bố rõ ràng về tín ngưỡng của Đạo Hội Dân Lập: “Chúng ta không thờ đỉnh, không thờ bất kỳ vật chất nào. Chúng ta chỉ tuân theo ‘Tam Tâm Giới Luật’: Đó là Nghĩa – Tín – Khoan!”

  • Nghĩa: Sống có đạo nghĩa, biết giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ khó khăn.
  • Tín: Giữ chữ tín, trung thực trong mọi lời nói và hành động.
  • Khoan: Khoan dung, tha thứ, không chấp nhặt, biết bỏ qua lỗi lầm nhỏ để hướng tới đại cục.

Những giáo lý này không cao siêu, không huyền bí, mà vô cùng gần gũi với đời sống thường nhật của người dân. Nó đánh trúng vào khát khao về một xã hội công bằng, nhân ái mà họ đã đánh mất trong thời loạn.

“Đạo của chúng ta là Đạo của Dân! Đạo của Lương Tâm!” Vô Trần hô vang.


Cũng như Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa, Đạo Hội Dân Lập không phải là một phong trào vũ trang, nhưng sức ảnh hưởng của nó lại vô cùng to lớn. Lời kêu gọi của Vô Trần, cùng với mô hình tự trị đầy hấp dẫn, đã nhanh chóng lan truyền như lửa cháy đồng cỏ.

Hàng ngàn người đã bỏ các phe phái hiện tại để về theo Đạo Hội Dân Lập. Những người nông dân mệt mỏi vì bị trưng binh, bị bóc lột, những người thợ thủ công bị áp bức, thậm chí cả những binh lính chán ghét chiến tranh vô nghĩa, đều tìm thấy hy vọng ở Đạo Hội Dân Lập. Họ tháo bỏ giáp trụ, bỏ lại vũ khí, đi bộ hàng trăm dặm để đến với những vùng thôn hương của Thiên Khởi Đạo. Những dòng người di cư không ngừng tăng lên, tạo thành một cảnh tượng chưa từng có trong lịch sử Đại Việt.

“Chúng ta không cần chiến tranh! Chúng ta chỉ cần bình yên!” Một cựu binh của Ngô Nhật Khánh, giờ đã cởi bỏ bộ giáp, đang trên đường đến với Đạo Hội Dân Lập, nói với những người đi cùng.

“Ở đó, chúng ta sẽ được tự mình quyết định vận mệnh! Không còn phải cúi đầu trước những kẻ độc ác nữa!” Một người phụ nữ trẻ, bế đứa con nhỏ trên tay, thì thầm với ánh mắt đầy hy vọng.

Sự di cư ồ ạt của dân chúng và binh lính đã khiến các phe phái hiện tại phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn về nhân lực và niềm tin.

Tại thành Hải Tây, nơi Ngô Nhật Khánh đang cố gắng củng cố lại binh lực sau Trận núi Mãnh Long, tin tức về Đạo Hội Dân Lập và sự bỏ đi của hàng ngàn người đã khiến hắn ta giận điên. Ngô Nhật Khánh, vẫn trong bộ chiến bào đỏ thẫm, khuôn mặt hắn ta tím tái vì tức giận, đấm mạnh xuống bàn.

“Loạn! Loạn hết rồi!” Hắn ta gầm lên, tiếng hắn ta vang vọng khắp đại sảnh. “Cái thứ Đạo Hội Dân Lập đó là cái quái gì? Nó đang làm tan rã vương quốc của ta!”

Một viên tướng tiến lên, quỳ xuống tâu. “Thưa Chủ công, rất nhiều binh lính đã đào ngũ, bỏ về các vùng hương của Thiên Khởi Đạo. Dân chúng cũng không còn chịu nộp thuế nữa, họ nói họ chỉ tuân theo Đạo Hội Dân Lập.”

Ngô Nhật Khánh nhắm mắt lại, cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ đang dâng lên trong lòng. Hắn ta đã từng lo sợ Đinh Bộ LĩnhLạc Ẩn, nhưng giờ đây, một thế lực vô hình, không có binh đao, lại đang đe dọa đến tận gốc rễ quyền lực của hắn. Hắn ta không thể dùng binh lực để chống lại một tư tưởng, một niềm tin đang lan rộng trong lòng dân.

“Đây không còn là chuyện giành thiên hạ nữa,” Ngô Nhật Khánh lẩm bẩm, ánh mắt hắn ta đầy vẻ lo lắng. “Loạn dân là loạn quốc! Nếu dân chúng không còn nghe lời, không còn tin vào bất cứ ai, thì đất nước này sẽ sụp đổ trước cả khi chúng ta kịp thống nhất nó!”

Lời nói của Ngô Nhật Khánh là một sự thừa nhận chua xót về mối hiểm họa lớn nhất mà các thế lực phong kiến phải đối mặt: sự tan rã của trật tự xã hội từ bên trong, khi niềm tin của dân chúng đã chuyển hướng hoàn toàn. Cuộc chiến giờ đây không còn là giành đất đai hay đỉnh đồng, mà là giành lấy sự tồn tại của chính khái niệm “quốc gia” và “quyền lực” trong tâm trí của mỗi người dân Đại Việt.


Vô Trần đã lập “Đạo Hội Dân Lập” tại 5 vùng thôn hương, nơi người dân tự trị và tự bầu đạo chủ. Đạo hội này không thờ đỉnh, mà chỉ tuân theo “Tam Tâm Giới Luật”: Nghĩa – Tín – Khoan. Hậu quả là hàng ngàn người đã bỏ các phe phái về theo, khiến Ngô Nhật Khánh phản ứng dữ dội: “Loạn dân là loạn quốc.” Sự kiện này cho thấy sức mạnh của tư tưởng và sự tự chủ của dân chúng đã trở thành mối đe dọa lớn nhất đối với các thế lực truyền thống, đẩy Đại Việt vào một cuộc khủng hoảng toàn diện về niềm tin và trật tự xã hội.