CHƯƠNG 164 – HUYẾT ẢNH TUNG ẢNH KINH

 Trong khi Trường Yên đang tranh cãi về ý nghĩa của Đỉnh Kết Địa bị nứt và nội bộ đang rạn nứt vì sự bất đồng giữa Đinh Bộ LĩnhTô Ẩn, thì ở một mặt trận khác, Lạc Ẩn của Huyết Ảnh đã tung ra một chiêu thức mới, không phải bằng binh đao hay ma thuật hữu hình, mà bằng chính lời nói và tư tưởng, nhằm phá hoại niềm tin và lý trí của kẻ thù từ bên trong.

Tại trung tâm các thành phố lớn, và cả ở những thị trấn nhỏ, nơi những buổi chợ đông đúc hay những ngôi đình làng cổ kính, bỗng xuất hiện những bản kinh lạ lùng. Chúng không phải kinh sách Phật giáo hay Đạo giáo thông thường, mà là những cuốn sách mỏng, được in ấn một cách đơn giản trên giấy mộc, không có hình vẽ minh họa, chỉ toàn chữ. Đây chính là Ảnh Kinh – một bản kinh được chính Lạc Ẩn biên soạn.

Bề ngoài, Ảnh Kinh trông giống như bất kỳ cuốn kinh sách nào khác, bìa màu xám tro, chữ in mực đen. Tuy nhiên, nội dung bên trong lại vô cùng kỳ lạ. Nó được viết bằng một lối văn đảo, không theo bất kỳ quy tắc ngữ pháp hay logic thông thường nào. Các câu chữ lộn xộn, từ ngữ được đảo ngược, ý nghĩa khó hiểu, đôi khi còn sử dụng những từ ngữ cổ xưa hoặc do Lạc Ẩn tự sáng tạo.

Ví dụ, một đoạn văn bình thường sẽ nói: "Mặt trời mọc ở phương Đông, mang theo ánh sáng." Thì trong Ảnh Kinh, nó có thể được viết thành: "Đông phương mọc trời mặt, sáng ánh theo mang."

Người đọc ban đầu sẽ cảm thấy tò mò, cố gắng giải mã. Nhưng khi đọc lâu, những câu chữ lộn xộn, những ý nghĩa chồng chéo, những logic sai lệch dần dần thẩm thấu vào tâm trí. Chúng không cung cấp tri thức, mà gây ra sự rối loạn. Ảnh Kinh không truyền đạt thông điệp trực tiếp, mà nó tác động lên tiềm thức, gây ra sự hoang mang, làm lung lay tâm pháp của người đọc.

Lạc Ẩn đã khéo léo cài cắm những tín đồ Huyết Ảnh vào các khu chợ, chùa chiền, thậm chí cả thư quán, để bí mật phát tán Ảnh Kinh. Hắn ta còn dùng tà thuật để gia tăng sức ảnh hưởng của cuốn kinh, khiến người đọc dễ bị cuốn vào vòng xoáy của nó.

“Cuốn kinh này kỳ lạ lắm,” một người dân xì xào. “Đọc vào thấy đầu óc quay cuồng, nhưng lại không thể rời mắt.”

“Nó nói về chân lý mà không ai hiểu được, về những điều nằm ngoài thế giới này,” một học sĩ trẻ tuổi, với đôi mắt thâm quầng vì thức đêm đọc Ảnh Kinh, nói một cách mơ hồ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tác động của Ảnh Kinh đã trở nên rõ rệt. Hàng loạt học sĩ Trường Yên, những người vốn được coi là trụ cột về tư tưởng và đạo lý của Đinh Bộ Lĩnh, đã bị ảnh hưởng nặng nề. Họ, những người vốn quen với logic, với sự rõ ràng của kinh điển, đã không thể chịu đựng được sự hỗn loạn trong Ảnh Kinh.

Họ bắt đầu biểu hiện những triệu chứng của sự rối loạn: mất ngủ, nói mê sảng, đôi khi còn tự nhốt mình trong phòng, liên tục lẩm bẩm những câu chữ đảo ngược từ Ảnh Kinh. Từ những người thông tuệ, họ dần trở nên hoang mang, mất phương hướng. Cuối cùng, nhiều người trong số họ đã từ bỏ đạo vị, từ bỏ việc học hành, từ bỏ cả niềm tin vào “đạo” của Trường Yên. Họ bỏ đi lang thang, hoặc trở thành những kẻ vô cảm, không còn màng đến thế sự.

Đây là một đòn tấn công tâm lý cực kỳ thâm độc của Lạc Ẩn. Hắn ta không cần giết người, không cần binh đao, mà chỉ cần phá hủy lý trí và niềm tin của kẻ thù từ bên trong, biến những người trí thức thành những kẻ mất hồn, từ đó làm suy yếu nền tảng của Trường Yên.


Trước tình hình hỗn loạn đó, khi các quan lại và học sĩ Trường Yên đang hoang mang không biết đối phó ra sao, một tia hy vọng bất ngờ đã xuất hiện.

Vào một buổi chiều tà, khi những học sĩ đang ngồi đọc Ảnh Kinh trong điện Huyền Đạo của Trường Yên, một bóng hình quen thuộc đã xuất hiện. Đó chính là Thiết Bút Tăng! Ông, người đã rời đi sau "Ngày Hỏi Đạo" và để lại thư tuyệt mệnh, nay đã tái xuất!

Ông vẫn mặc bộ áo nâu sòng đơn bạc, dáng người gầy gò, nhưng ánh mắt ông sáng rực lên vẻ kiên định. Ông không nói một lời nào, chỉ bước thẳng vào trong điện Huyền Đạo, nơi hàng trăm cuốn Ảnh Kinh đang được bày ra.

Thiết Bút Tăng không giận dữ, không la mắng. Ông chỉ cúi xuống, nhặt một cuốn Ảnh Kinh lên, nhìn những dòng chữ đảo ngược một cách trầm ngâm. Rồi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông lấy ra chiếc bút lửa (một loại bút dùng để khắc lên đá, có đầu được làm nóng), và không ngần ngại đốt Ảnh Kinh ngay giữa điện. Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi cuốn sách ma quái.

Hành động của ông đã làm tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Những học sĩ đang mê man vì Ảnh Kinh đều giật mình tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi cuốn Ảnh Kinh biến thành tro bụi, Thiết Bút Tăng mới cất tiếng, giọng ông vang vọng khắp điện Huyền Đạo, mạnh mẽ và rõ ràng như tiếng chuông chùa:

Chữ là để khai trí, không phải mê tâm!

Ông quay lại, nhìn thẳng vào những học sĩ đang bị ảnh hưởng bởi Ảnh Kinh, ánh mắt ông đầy vẻ nghiêm khắc nhưng cũng đầy lòng trắc ẩn.

“Lạc Ẩn đang lợi dụng sự mê muội của các ngươi, đang phá hủy lý trí của các ngươi! Hắn ta không muốn các ngươi khai trí, hắn muốn các ngươi mê tâm, để dễ dàng điều khiển!”

Thiết Bút Tăng tiếp lời, giọng ông đầy vẻ cảnh cáo: “Kẻ nào đọc Ảnh Kinh mà không hiểu, mà không nhận ra sự dối trá của nó, kẻ đó sẽ mãi mãi lạc lối! Đạo lý chân chính không nằm ở những câu chữ đảo ngược, mà nằm ở sự thật, ở sự minh bạch, ở trái tim thanh tịnh!”

Lời cảnh báo của Thiết Bút Tăng không chỉ là một lời răn dạy, mà còn là một hồi chuông thức tỉnh. Sự tái xuất của ông, cùng với hành động đốt Ảnh Kinh và lời nói đanh thép, đã làm chấn động toàn bộ Trường Yên. Nó đã kéo những học sĩ bị mê muội trở về với thực tại, giúp họ nhận ra sự nguy hiểm của Ảnh Kinh. Cuộc chiến không còn chỉ là tranh giành quyền lực hay lãnh thổ, mà đã trở thành cuộc chiến bảo vệ lý trí và tâm hồn con người trước âm mưu thâm độc của Huyết Ảnh.


Lạc Ẩn của Huyết Ảnh đã phát tán Ảnh Kinh – một bản kinh được viết bằng lối văn đảo, khiến người đọc lâu ngày bị hoang mang tâm pháp. Hậu quả là hàng loạt học sĩ Trường Yên bị rối loạn và từ bỏ đạo vị. Trước tình hình đó, Thiết Bút Tăng đã tái xuất, ông đốt Ảnh Kinh trước điện Huyền Đạocảnh cáo: “Chữ là để khai trí, không phải mê tâm.” Sự kiện này không chỉ cho thấy âm mưu thâm độc của Huyết Ảnh mà còn là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ, khẳng định vai trò của trí tuệ và sự thật trong bối cảnh loạn lạc.