CHƯƠNG 163 – TRẬN NÚI MÃNH LONG

 Sự bất đồng trong nội bộ Trường Yên sau quyết định "lưỡng lệnh tương nghịch" của Đinh Bộ LĩnhTô Ẩn đã tạo ra một bầu không khí căng thẳng. Tuy nhiên, nhiệm vụ giành lại Đỉnh Kết Địa vẫn là ưu tiên hàng đầu, và trách nhiệm đó lại một lần nữa đặt nặng lên vai Lãnh Hỏa. Cô, dù vừa trở về từ thất bại ở Động Thiên Uyên và mang trong mình nỗi lo về Trần Lâm – kẻ phản bội đã cướp đi chiếc đỉnh, vẫn quyết tâm sửa chữa sai lầm.

Theo thông tin mật báo từ mạng lưới gián điệp của Pháp Đạo, Trần Lâm đã định vận chuyển Đỉnh Kết Địa qua núi Mãnh Long để giao cho sứ giả của Huyết Ảnh. Núi Mãnh Long là một dãy núi hiểm trở, với những đỉnh đá dựng đứng, lởm chởm như răng cọp, và những hẻm núi sâu thăm thẳm, quanh co như ruột rồng. Nơi đây thường xuyên bị bao phủ bởi sương mù dày đặc và những luồng khí lạnh lẽo, tạo nên một cảnh quan hoang vắng, đáng sợ.

Lãnh Hỏa, trong bộ giáp da màu đen gọn ghẽ, với chiếc khăn che mặt kín đáo, đã dẫn theo một đội quân tinh nhuệ nhất của Trường Yên – những binh sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng, gan dạ và trung thành tuyệt đối. Dáng người cô mảnh mai nhưng vững chãi, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng và quyết tâm. Cô không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ, tính toán từng bước đi.

“Trần Lâm chắc chắn sẽ đi qua hẻm núi Tử Thần,” Lãnh Hỏa thì thầm với phó tướng của mình, giọng cô trầm thấp. “Đó là con đường nhanh nhất để ra khỏi Mãnh Long và gặp sứ giả Huyết Ảnh. Nhưng cũng là con đường duy nhất mà hắn có thể bị mắc kẹt.”


Vào một buổi tối nhá nhem, khi bóng tối đã bao trùm lấy những ngọn núi, Trần Lâm cùng với đội quân của hắn – gồm cả binh lính Trường Yên phản bội và lính đánh thuê của Huyết Ảnh – đang vất vả vận chuyển chiếc Đỉnh Kết Địa. Chiếc đỉnh bằng đá đen khổng lồ, nặng nề, được đặt trên một cỗ xe kéo đặc biệt, chậm rãi di chuyển qua hẻm núi Tử Thần. Con hẻm này cực kỳ hẹp, hai bên vách núi dựng đứng, cao vút như bức tường thành, chỉ đủ cho một cỗ xe đi qua. Tiếng bánh xe nghiến ken két trên nền đá, cùng tiếng thở hổn hển của những binh lính đang gắng sức kéo xe, phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối.

Trần Lâm, mặc bộ giáp trụ loang lổ bùn đất, khuôn mặt hắn ta đầy vẻ căng thẳng nhưng cũng ánh lên sự hưng phấn. Hắn ta nhìn chiếc đỉnh với vẻ tham lam. “Sắp rồi! Sắp đến nơi rồi! Huyết Ảnh sẽ cho chúng ta một món hời lớn!” hắn ta nói với một tên tay sai.

Tuy nhiên, hắn không hề hay biết rằng, ngay trên những vách núi cao vút hai bên hẻm núi, Lãnh Hỏa và đội quân của cô đã chờ sẵn. Họ nấp mình trong những kẽ đá, hòa mình vào bóng tối, toàn thân phủ màu rêu xanh của núi rừng, không một tiếng động.

Khi cỗ xe chở Đỉnh Kết Địa vừa lọt vào giữa hẻm núi Tử Thần, nơi con đường trở nên hẹp nhất, một tiếng còi hiệu sắc lạnh của Lãnh Hỏa vang lên, xé tan màn đêm.

“Tấn công!” Lãnh Hỏa hô vang, giọng cô sắc như dao.

Từ trên cao, hàng trăm mũi tên tẩm lửa, cùng những tảng đá lớn và những thân cây gỗ mục đã được chuẩn bị sẵn, đồng loạt lao xuống, chặn đứng cả đường tiến lẫn đường lùi của quân Trần Lâm. Cỗ xe chở đỉnh bị kẹt cứng.

“Phục kích! Có phục kích!” Trần Lâm gầm lên, hắn ta nhanh chóng rút kiếm, ra lệnh cho quân lính chống trả.

Tuy nhiên, Lãnh Hỏa không cho chúng cơ hội. Cô đã tính toán kỹ lưỡng.

“Châm lửa! Thiêu sạch đường rút!” Lãnh Hỏa ra lệnh.

Những bó đuốc tẩm dầu, những vật liệu dễ cháy đã được binh lính của Lãnh Hỏa ném xuống phía sau đoàn xe của Trần Lâm, ngay ở cửa hẻm núi. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng biến con đường thành một biển lửa khổng lồ. Đồng thời, một đợt tấn công thứ hai, với những cung thủ nỏ mạnh mẽ, đã xả tên vào phía trước, khiến quân địch không thể tiến lên.

Trần Lâm và quân lính của hắn bị mắc kẹt giữa hẻm núi hẹp, bị bao vây bởi lửa và những mũi tên chết chóc. Hắn ta chiến đấu điên cuồng, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng khi nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của Lãnh Hỏa. Hắn cố gắng tiếp cận chiếc Đỉnh Kết Địa, hy vọng có thể dùng nó làm lá chắn hoặc một thứ gì đó.

“Không! Không thể nào!” Trần Lâm gào lên, khi một mũi tên tẩm độc của Lãnh Hỏa cắm thẳng vào ngực hắn. Hắn loạng choạng, ngã vật xuống nền đá lạnh lẽo.

Trần Lâm tử trận ngay tại hẻm núi Tử Thần, trong biển lửa và tên đạn, thân xác hắn ta cháy xém, tan thành tro bụi cùng với những kẻ phản bội khác.


Sau khi Trần Lâm và quân phản loạn bị tiêu diệt, Lãnh Hỏa dẫn quân xuống, dập tắt ngọn lửa. Không khí trong hẻm núi giờ đây đặc quánh mùi khói và máu. Lãnh Hỏa tiến đến gần chiếc Đỉnh Kết Địa đang nằm nghiêng trên cỗ xe bị cháy rụi.

Cô và binh lính cẩn thận nâng chiếc đỉnh lên. Chiếc đỉnh bằng đá đen vẫn toát lên vẻ uy nghi, nhưng Lãnh Hỏa nhận ra một điều đáng lo ngại. Trong trận chiến hỗn loạn, khi cỗ xe bị lật đổ và những tảng đá lao xuống, một góc của chiếc Đỉnh Kết Địa đã bị nứt. Vết nứt không quá lớn, nhưng rõ ràng, lan dài trên bề mặt đá đen, khiến vẻ hoàn hảo của chiếc đỉnh bị phá vỡ.

“Chiếc đỉnh… bị nứt rồi!” Một binh sĩ thốt lên, giọng anh ta đầy vẻ thất vọng.

Lãnh Hỏa chạm tay vào vết nứt, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng. Chiếc đỉnh bằng đá, biểu tượng của sự bền vững và trường tồn, giờ đây đã bị tổn hại.

Tin tức về việc giành lại Đỉnh Kết Địa và cả việc chiếc đỉnh bị nứt đã nhanh chóng được truyền về Trường Yên. Nó đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội trong nội bộ Pháp Đạo và các quan lại.

“Đỉnh bị nứt ư? Vậy nó còn ‘thiêng’ hay không?” Một vị quan triều đình lo lắng hỏi.

“Chắc chắn không còn! Chiếc đỉnh bị tổn hại thì làm sao còn có thể trấn giữ được địa mạch, làm sao còn có thể mang lại sự an lành cho đất nước?” Một vị quan khác phụ họa.

Phạm Bạch Hổ cũng tỏ ra nghi ngờ. “Một chiếc đỉnh bị nứt… làm sao có thể thuyết phục dân chúng về ‘chính thống’ của chúng ta? Họ sẽ lại nghĩ đây là điềm xấu.”

Tuy nhiên, Tô Ẩn lại có một quan điểm khác. Anh nhìn vết nứt trên chiếc đỉnh khi nó được đưa về Trường Yên. Vết nứt đó, đối với anh, không phải là điềm xấu, mà là một bằng chứng của sự thật, của những gì Đại Việt đã trải qua.

“Vết nứt này… nó không làm mất đi ‘thiêng’ của đỉnh,” Tô Ẩn nói, giọng anh trầm ổn. “Trái lại, nó là minh chứng cho sự gian nan, cho những hy sinh mà chúng ta đã phải trải qua để giành lại chân lý. Lòng dân cũng đang có những vết nứt, lòng tin cũng đang bị tổn hại. Có lẽ, một chiếc đỉnh bị nứt lại có thể gần gũi với lòng dân hơn là một chiếc đỉnh hoàn hảo mà họ cho là giả dối.”

Lời nói của Tô Ẩn đã mở ra một cuộc tranh luận mới về ý nghĩa của Cửu Đỉnh và cách giành lại niềm tin. Liệu một chiếc đỉnh không còn nguyên vẹn có còn giá trị linh thiêng? Hay chính những vết sẹo của lịch sử, những dấu vết của cuộc đấu tranh, mới là điều cần thiết để kết nối với một dân tộc đã quá mệt mỏi và tổn thương? Cuộc tranh cãi về “Đỉnh Kết Địa” nứt một góc đã cho thấy sự phức tạp của việc giành lại lòng người, và một lần nữa, Trường Yên lại đứng trước một lựa chọn khó khăn.


Trong Trận núi Mãnh Long, Trần Lâm khi đang vận chuyển Đỉnh Kết Địa để giao cho Huyết Ảnh thì bị Lãnh Hỏa phục kích tại hẻm núi, cô đã thiêu sạch đường rút của hắn. Trần Lâm tử trận, nhưng chiếc Đỉnh Kết Địa lại bị nứt một góc, gây ra cuộc tranh cãi lớn trong nội bộ Trường Yên về việc liệu chiếc đỉnh này còn “thiêng” hay không. Sự kiện này không chỉ cho thấy sự quyết liệt của Trường Yên trong việc giành lại đỉnh thật, mà còn đặt ra một vấn đề mới về ý nghĩa của các biểu tượng trong bối cảnh niềm tin đã bị lung lay dữ dội.