Sự phản bội của Trần Lâm và việc Đỉnh Kết Địa rơi vào tay kẻ nội gián đã giáng một đòn đau vào Trường Yên. Niềm vui tìm thấy đỉnh thật vụt tắt, thay vào đó là nỗi lo lắng tột độ. Trong hang động tối tăm ở Núi Vạn Sơn, cuộc chiến giữa Lãnh Hỏa, Tô Ẩn và đội quân trung thành với những kẻ phản bội của Trần Lâm diễn ra vô cùng khốc liệt. Mặc dù số lượng không áp đảo, nhưng Lãnh Hỏa và Tô Ẩn đã chiến đấu dũng cảm, cố gắng giành lại Đỉnh Kết Địa.
Cuối cùng, sau một trận chiến đẫm máu, Trần Lâm cùng những kẻ phản bội đã bị đẩy lùi, nhưng chúng đã thành công trong việc mang theo Đỉnh Kết Địa và trốn thoát. Lãnh Hỏa và Tô Ẩn bị thương nhẹ, đành ngậm ngùi nhìn chiếc đỉnh quý giá bị mang đi, lòng nặng trĩu. Họ nhanh chóng quay về Trường Yên để báo cáo tình hình.
Tại Đông Cung, không khí vô cùng căng thẳng. Đinh Bộ Lĩnh, với khuôn mặt đanh lại, ngồi trên ghế đá, lắng nghe báo cáo của Tô Ẩn và Lãnh Hỏa. Phạm Bạch Hổ đấm mạnh xuống bàn, giận dữ.
“Trần Lâm! Kẻ phản phúc! Hắn dám cấu kết với Huyết Ảnh để cướp đỉnh của chúng ta!” Phạm Bạch Hổ gầm lên.
Thiết Bút Tăng, dù đã rời đi, nhưng lời phán xét của ông vẫn vang vọng trong tâm trí mỗi người. Việc Đỉnh Kết Địa bị phản bội và mất đi lại càng khẳng định sự mục ruỗng từ bên trong mà ông đã cảnh báo.
Sau khi nghe toàn bộ sự việc, Đinh Bộ Lĩnh trầm ngâm một lúc lâu. Anh nhìn chiếc bản kim sách mà Lãnh Hỏa mang về, ánh mắt đầy vẻ suy tư. Anh hiểu rằng, việc mất đi Đỉnh Kết Địa, đặc biệt là do sự phản bội, sẽ gây ra một cú sốc lớn cho lòng dân nếu tin tức này bị lộ ra. Nó sẽ làm suy yếu thêm niềm tin vốn đã mỏng manh vào “chính thống” của Trường Yên.
Với suy nghĩ đó, Đinh Bộ Lĩnh đưa ra một quyết định bất ngờ. Anh nhìn Tô Ẩn và Lãnh Hỏa.
“Ta ra lệnh,” Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng, giọng anh trầm ổn nhưng đầy kiên quyết, “tạm thời không công bố phát hiện đỉnh thật!”
Tô Ẩn và Lãnh Hỏa đều ngạc nhiên. “Chủ công? Tại sao? Đây là đỉnh thật! Chúng ta có thể dùng nó để lấy lại niềm tin của dân!” Lãnh Hỏa lên tiếng.
Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu. “Không. Lòng dân đã quá hoài nghi. Nếu chúng ta công bố việc tìm thấy đỉnh thật, nhưng lại nói rằng nó đã bị cướp đi bởi chính kẻ nội gián của chúng ta… họ sẽ càng tin rằng chúng ta đang lừa dối, rằng Trường Yên đã mục nát từ bên trong. Niềm tin sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
Anh tiếp lời, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. “Ta không thể mạo hiểm niềm tin cuối cùng của dân. Chúng ta cần một chiến thắng thực sự, một cách lấy lại đỉnh quang minh chính đại, chứ không phải một câu chuyện đầy rẫy sự phản bội và mất mát như thế này. Chúng ta phải giữ bí mật về việc tìm thấy Đỉnh Kết Địa, kể cả việc nó đã bị cướp. Quân sĩ liên quan đều phải giữ kín miệng.”
Tuy nhiên, Tô Ẩn lại có một suy nghĩ khác. Anh hiểu nỗi lo của Đinh Bộ Lĩnh, nhưng anh cũng tin rằng sự thật, dù đau đớn, cũng là cách duy nhất để trấn an lòng người và xây dựng lại niềm tin. Hơn nữa, anh không muốn để Đỉnh Kết Địa biến mất một cách bí ẩn trong khi dân chúng đang tuyệt vọng tìm kiếm ý nghĩa.
Dưới sự chỉ đạo của Tô Ẩn, một chiến dịch bí mật được triển khai song song với lệnh của Đinh Bộ Lĩnh. Tô Ẩn đã âm thầm cho người phát tán bản vẽ đỉnh Kết Địa cho dân chúng. Những bản vẽ này không nói rõ vị trí tìm thấy, hay việc đỉnh đã bị cướp, mà chỉ mô tả hình dáng và ý nghĩa của chiếc đỉnh bằng đá đen, khắc văn long quy, toát lên vẻ uy nghi và bền vững. Những bản vẽ được vẽ rất chi tiết, kèm theo những lời chú thích về ý nghĩa của Đỉnh Kết Địa – biểu tượng của sự kết nối với đất đai, của sự phì nhiêu và trường tồn, của sự bình an vạn vật.
Những bản vẽ này được các thư sinh, những người thợ thủ công, và những người dân thông thái của Trường Yên bí mật sao chép và truyền tay nhau khắp các làng mạc và thị trấn, đặc biệt là những nơi có Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa đang lan rộng.
“Đây là đỉnh thật! Chiếc đỉnh làm bằng đá đen, không phải đồng!” Một người thợ thủ công ở chợ xuýt xoa khi nhìn thấy bản vẽ. “Nó khác hẳn với những chiếc đỉnh giả của bọn quan lại.”
“Nó tượng trưng cho sự vững bền của đất đai, cho sự no đủ của mùa màng,” một lão nông nói, đôi mắt ông sáng lên một tia hy vọng. “Vậy là Cửu Đỉnh thật sự tồn tại, và nó không phải là thứ để tranh giành quyền lực.”
Việc phát tán bản vẽ Đỉnh Kết Địa đã giúp trấn an lòng người một phần. Dù không có chiếc đỉnh thật để trưng bày, nhưng hình ảnh và ý nghĩa của nó đã len lỏi vào tâm trí dân chúng, mang đến một niềm hy vọng mong manh rằng vẫn còn một “đạo” chân chính, một ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau cuộc tranh giành quyền lực. Nó cũng phần nào làm lung lay lời tuyên bố của Lạc Ẩn về “Đỉnh Huyễn Ảnh” và việc “không cần 9 đỉnh cổ”, bởi dân chúng giờ đây đã có một hình dung về một chiếc đỉnh thật sự khác biệt.
Tuy nhiên, việc làm của Tô Ẩn đã tạo ra một sự bất đồng nghiêm trọng trong nội bộ Trường Yên. Đây là sự bất đồng đầu tiên trong bộ ba quyền lực của Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn và Phạm Bạch Hổ.
Phạm Bạch Hổ, sau khi biết về việc Tô Ẩn tự ý phát tán bản vẽ, đã ngay lập tức đến gặp Đinh Bộ Lĩnh. Anh ta đập mạnh lá thư có bản vẽ lên bàn.
“Chủ công! Tô Ẩn đã làm trái lệnh của người! Người đã ra lệnh không công bố, vậy mà hắn lại đi phát tán bản vẽ khắp nơi!” Phạm Bạch Hổ giận dữ. “Đây là hành động vượt quyền!”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn Tô Ẩn, ánh mắt anh đầy vẻ thất vọng và trách cứ. “Tô Ẩn. Ngươi có gì để nói không? Ta đã tin tưởng ngươi, vậy mà ngươi lại tự ý làm trái lệnh của ta?”
Tô Ẩn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mặc dù biết mình đang mạo hiểm tất cả. “Thưa Chủ công, con biết con đã làm trái lệnh. Nhưng con tin rằng đây là cách duy nhất để chúng ta giữ được chút niềm tin cuối cùng của dân chúng. Nếu chúng ta im lặng, họ sẽ nghĩ rằng chúng ta cũng đang che giấu sự thật. Hơn nữa, việc này sẽ làm lung lay lời của Lạc Ẩn về Đỉnh Huyễn Ảnh. Dân chúng cần biết rằng có những chiếc đỉnh thật, mang ý nghĩa khác biệt so với những gì các phe phái đang tranh giành.”
“Ngươi muốn nói ta sai ư?” Đinh Bộ Lĩnh gầm lên.
“Không phải Chủ công sai,” Tô Ẩn đáp, giọng anh vẫn kiên định. “Mà là cách chúng ta đối phó với lòng dân đã khác. Giờ đây, chúng ta không thể che giấu sự thật nữa. Chúng ta phải cho dân biết, dù là một phần, về những gì chúng ta đang tìm kiếm. Điều đó sẽ tạo ra hy vọng, và hy vọng sẽ là nền tảng để giành lại nhân tâm.”
Mặc dù lời giải thích của Tô Ẩn có lý, nhưng sự bất tuân lệnh này đã tạo ra một vết rạn nứt sâu sắc trong mối quan hệ giữa anh và Đinh Bộ Lĩnh. Phạm Bạch Hổ đứng đó, ánh mắt lo lắng nhìn hai người. Anh hiểu rằng sự bất đồng này, nếu không được giải quyết, có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường cho Trường Yên, trong bối cảnh Đại Việt đang chia năm xẻ bảy vì chiến tranh và sự mất mát niềm tin. Cuộc chiến không chỉ ở bên ngoài, mà giờ đây đã bắt đầu lan vào nội bộ Trường Yên.
Sau khi Đỉnh Kết Địa bị Trần Lâm cướp đi, Đinh Bộ Lĩnh đã ra lệnh "tạm không công bố phát hiện đỉnh thật" vì lo ngại làm mất thêm niềm tin của dân. Tuy nhiên, Tô Ẩn lại âm thầm phát tán bản vẽ đỉnh Kết Địa cho dân chúng để trấn an lòng người và hé lộ ý nghĩa thực sự của đỉnh. Hành động này đã tạo ra sự bất đồng đầu tiên trong bộ ba quyền lực của Trường Yên, cho thấy những rạn nứt nội bộ đang dần xuất hiện trong bối cảnh cuộc chiến giành Cửu Đỉnh và nhân tâm ngày càng cam go.