Sau "Ngày Hỏi Đạo" đầy đau thương, khi những chiếc bút cắm trên đường phố là minh chứng cho sự sụp đổ của niềm tin, Trường Yên chìm trong không khí u uất. Tuy nhiên, giữa bối cảnh hỗn loạn và sự hoài nghi của dân chúng, một tia hy vọng đã lóe lên, mang theo manh mối về một trong những chiếc Cửu Đỉnh thật sự, một chiếc đỉnh có thể thay đổi cục diện cuộc chiến.
Sau chuyến đi gian nan đến Động Thiên Uyên, Lãnh Hỏa đã trở về Trường Yên với Bản Kim Sách và tin tức về Đỉnh Mẫu Tâm. Cô lập tức báo cáo mọi chuyện với Tô Ẩn. Trong mật thất dưới lòng đất, ánh nến lung linh trên tường đá, hai người cúi mình trên tấm bản đồ cổ. Lãnh Hỏa, dù vẫn mặc bộ giáp da màu đen dính bụi đường, nhưng ánh mắt cô sáng rực lên khi chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
“Tô Trị Đạo, dựa theo Bản Kim Sách và những chi tiết về Đỉnh Mẫu Tâm mà con tìm được, con tin rằng chiếc đỉnh thứ tư, Đỉnh Kết Địa, nằm ở đây,” Lãnh Hỏa nói, ngón tay cô dừng lại tại một khu vực hiểm trở được đánh dấu là Núi Vạn Sơn ở phía Tây Bắc. "Những ghi chép cổ đại chỉ ra rằng Đỉnh Kết Địa có liên hệ mật thiết với nguồn mạch địa khí, và nơi này có nhiều dấu hiệu trùng khớp."
Tô Ẩn nheo mắt, nghiên cứu kỹ lưỡng. “Núi Vạn Sơn… đó là một khu vực ít người qua lại, địa hình hiểm trở. Nếu đúng như vậy, Lãnh Hỏa, đây sẽ là một cơ hội lớn cho chúng ta. Quân Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh sẽ không ngờ chúng ta lại tìm kiếm ở nơi này khi họ đang bận đối phó với Thiên Khởi Đạo và những tranh chấp nội bộ.”
Quyết định được đưa ra nhanh chóng. Đinh Bộ Lĩnh, dù lòng còn nặng trĩu vì sự ra đi của Thiết Bút Tăng và lòng dân ly tán, vẫn đặt hết niềm tin vào Tô Ẩn và Lãnh Hỏa. Anh hiểu rằng, để giành lại nhân tâm, họ cần một chiến thắng thực sự, một bằng chứng về sự “chính thống” không phải bằng lời nói suông.
Một đội quân nhỏ, tinh nhuệ được thành lập, dẫn đầu bởi chính Lãnh Hỏa và Tô Ẩn. Họ không mặc giáp trụ phô trương, chỉ vận bộ đồ lính gọn nhẹ, màu xanh đậm, lẫn vào sắc rừng. Cuộc hành trình đến Núi Vạn Sơn khắc nghiệt không kém chuyến đi đến Nam Thục. Họ phải vượt qua những con dốc đá lởm chởm, những hẻm núi sâu thăm thẳm và những khu rừng già rậm rạp, nơi ánh sáng mặt trời khó lọt tới.
Sau nhiều ngày tìm kiếm miệt mài, theo những chỉ dẫn mờ nhạt từ Bản Kim Sách, cuối cùng họ cũng tìm thấy. Đó là một hang cổ ẩn mình sau một thác nước đổ ầm ầm, cửa hang bị che khuất bởi rêu phong và những dây leo dày đặc. Hang động sâu hun hút, lối đi nhỏ hẹp và ẩm ướt, không khí đặc quánh mùi đất và khoáng chất.
Càng đi sâu vào trong, không khí càng trở nên linh thiêng hơn. Ở cuối hang, một không gian rộng lớn mở ra, và ánh sáng yếu ớt từ một khe nứt trên vách đá chiếu xuống, rọi vào một vật thể khổng lồ nằm chính giữa.
Đó chính là Đỉnh Kết Địa!
Chiếc Đỉnh không làm bằng đồng như những chiếc đỉnh giả, mà được làm hoàn toàn bằng đá đen tuyền, bề mặt nhẵn bóng như gương, hấp thụ toàn bộ ánh sáng, tạo ra một vẻ uy nghi, cổ kính đến ráng người. Trên thân đỉnh, những đường nét chạm khắc tinh xảo hình long quy (rùa đầu rồng) cuộn mình, biểu tượng của sự bền vững, trường tồn và kết nối đất trời. Chiếc đỉnh to lớn và vững chãi, toát ra một năng lượng mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh trở nên đặc quánh. Nó lớn đến mức phải cần chín người đàn ông khỏe mạnh mới có thể khiêng nó lên.
“Đây rồi! Đỉnh Kết Địa thật rồi!” Lãnh Hỏa thốt lên, giọng cô đầy vẻ kinh ngạc và vui sướng. Cô tiến lại gần, chạm tay vào bề mặt đá đen lạnh lẽo của chiếc đỉnh. Năng lượng từ chiếc đỉnh truyền qua lòng bàn tay, khiến cô cảm nhận được sự vững chãi của đất mẹ.
Tô Ẩn mỉm cười nhẹ nhõm. “Đúng là khí chất của đỉnh thật. Nó không phô trương, không lòe loẹt, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của đất trời.”
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn. Ngay khi Lãnh Hỏa và Tô Ẩn đang kiểm tra chiếc đỉnh, từ sâu trong hang động, một tiếng hô vang lên:
“Tiếc quá, Tô Trị Đạo! Các ngươi đã tìm thấy nó, nhưng không giữ được nó đâu!”
Bất ngờ, một nhóm binh lính Trường Yên, không phải quân tinh nhuệ đi cùng Lãnh Hỏa và Tô Ẩn, mà là những kẻ lạ mặt mặc giáp trụ Trường Yên đã xuất hiện từ những lối đi khác của hang động. Chúng không có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Đỉnh Kết Địa, mà ánh mắt đầy vẻ tham lam và gian xảo. Dẫn đầu bọn chúng là Trần Lâm, một phó tướng Trường Yên ít tiếng tăm nhưng luôn tỏ ra trung thành, dáng người thấp đậm, khuôn mặt đầy những vết sẹo cũ. Hắn ta mặc bộ giáp trụ quen thuộc của binh lính Trường Yên, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ phản trắc.
“Trần Lâm! Ngươi làm gì ở đây?” Tô Ẩn cau mày, rút kiếm ra. Anh nhận ra ngay sự bất thường trong ánh mắt của Trần Lâm.
“Ha ha ha!” Trần Lâm cười lớn, tiếng cười vang vọng trong hang động. “Ta đến để ‘nhận’ chiếc đỉnh này chứ làm gì! Ta đã biết kế hoạch của các ngươi từ lâu rồi! Ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới biết lợi dụng lòng tin của người khác sao, Tô Ẩn?”
Hắn ta quay sang những kẻ phản bội. “Chiếm lấy chiếc đỉnh! Đây là cơ hội đổi đời của chúng ta!”
Bọn binh lính phản loạn của Trần Lâm lập tức xông vào. Chúng không tấn công Lãnh Hỏa hay Tô Ẩn ngay lập tức, mà dồn lực lượng vào việc chiếm lấy chiếc Đỉnh Kết Địa to lớn. Trần Lâm đã mưu bán chiếc đỉnh này cho Huyết Ảnh. Hắn ta đã được Huyết Ảnh mua chuộc từ lâu, cài cắm vào Trường Yên như một nội gián, chờ đợi thời cơ để ra tay. Khi nghe tin Tô Ẩn và Lãnh Hỏa đến Núi Vạn Sơn, hắn ta đã bí mật bám theo, chờ đợi họ tìm thấy đỉnh thật rồi sẽ cướp lấy.
Tình thế bất ngờ thay đổi. Lãnh Hỏa và Tô Ẩn, cùng với đội quân nhỏ của mình, bị rơi vào thế bị động. Họ không ngờ rằng, ngay trong nội bộ Trường Yên, lại có kẻ phản bội. Cuộc chiến giành Đỉnh Kết Địa bỗng chốc trở thành một trận chiến cam go ngay trong lòng hang động tối tăm, một cuộc đối đầu giữa những kẻ trung thành và những kẻ phản trắc, tất cả chỉ vì một chiếc Đỉnh mà họ vừa tìm thấy.
Trong hang cổ núi Vạn Sơn, Lãnh Hỏa và Tô Ẩn đã phát hiện ra Đỉnh Kết Địa – một chiếc Đỉnh làm bằng đá đen, khắc văn long quy, nặng đến 9 người khiêng. Tuy nhiên, niềm vui chưa được bao lâu thì chiếc đỉnh vừa tìm được đã bị quân nội phản do Trần Lâm – một phó tướng Trường Yên – chiếm lấy, với âm mưu bán cho Huyết Ảnh. Sự kiện này không chỉ gây ra một tổn thất lớn cho Trường Yên mà còn phơi bày sự mục ruỗng từ bên trong, khiến cuộc chiến giành Cửu Đỉnh trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn bao giờ hết.