Thảm kịch tại Thiên Hội Đỉnh Phong đã khiến Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn tổn thất nặng nề, phơi bày sự bất tín và tàn khốc giữa các phe phái. Trong khi đó, Trường Yên vẫn đang nỗ lực tìm cách giành lại nhân tâm, và Lãnh Hỏa đã trở về với phát hiện quan trọng về Đỉnh Mẫu Tâm. Giữa lúc cục diện Đại Việt đang rối ren hơn bao giờ hết, một lời mời bất ngờ và đầy thách thức đã được gửi đến ba vị thủ lĩnh, một lời mời từ kẻ mà họ vừa cố gắng ám sát: Vô Trần của Thiên Khởi Đạo.
Không phải mật thư khắc trên đá, cũng không phải sứ giả mang theo cờ hiệu. Lời mời của Vô Trần lan truyền theo một cách rất riêng, như tiếng gió thoảng qua những rặng tre, tiếng chim hót trên cành cao, hay lời thì thầm của một bà lão kể chuyện bên bếp lửa. Tin tức đến tai Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn rằng Vô Trần muốn gặp họ tại Suối Tĩnh Đạo – một dòng suối nhỏ trong vắt chảy qua một khu rừng thưa, nơi không gian luôn tĩnh lặng và thanh bình.
Lời mời kèm theo một điều kiện kỳ lạ: không cờ hiệu, không quân lính, chỉ nói đạo lý. Nghĩa là, các thủ lĩnh phải đến một mình hoặc chỉ với một vài cận vệ không vũ trang, bỏ lại mọi sự phô trương quyền lực.
Đúng hẹn, tại Suối Tĩnh Đạo, ba bóng hình đã xuất hiện.
Đinh Bộ Lĩnh, trong bộ áo vải gai màu xám tro giản dị, không mũ miện, không giáp trụ, chỉ đi cùng một cận vệ trung thành không mang vũ khí. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự suy tư sâu sắc. Anh đứng bên bờ suối, nhìn dòng nước trong vắt chảy qua những viên sỏi.
Không lâu sau, Ngô Nhật Khánh cũng đến. Hắn ta mặc một bộ thường phục bằng gấm đen tuyền, vẻ mặt lộ rõ vẻ cau có và cảnh giác. Hắn vẫn mang theo một cây trường kiếm giấu dưới áo choàng, và một vài binh sĩ cải trang thành thợ săn đứng ẩn mình trong rừng xa. Hắn liếc nhìn Đinh Bộ Lĩnh với vẻ khinh thường.
Cuối cùng, Lạc Ẩn xuất hiện. Hắn ta vẫn trong bộ đạo phục trắng tinh và chiếc mặt nạ ngọc phỉ thúy, đi cùng một ma tăng không cầm vũ khí. Hắn ta không mang theo bất kỳ vật dụng nào khác, toát lên vẻ bí ẩn và siêu phàm như thường lệ. Hắn đứng cách hai người kia một khoảng, không nói lời nào.
Không ai mang theo cờ hiệu, không ai có binh lính phô trương. Cuộc gặp gỡ này hoàn toàn khác biệt so với mọi cuộc gặp gỡ chính trị trước đây.
Vô Trần bước ra từ sâu trong rừng, dáng vẻ thanh mảnh, thảnh thơi. Anh ta vẫn mặc bộ áo cà sa màu xám tro, không có vẻ uy nghi của người đứng đầu một giáo phái, mà giống một ẩn tăng thoát tục. Anh không đến gần ba người, chỉ đứng cách một khoảng, nhìn thẳng vào mắt từng người.
“Hoan nghênh các vị thủ lĩnh đã đến Suối Tĩnh Đạo,” Vô Trần cất tiếng, giọng anh ta ôn hòa, không một chút giễu cợt hay thù hằn. “Đây là nơi đạo lý được thanh lọc, nơi tiếng chuông lòng người được lắng nghe.”
Ngô Nhật Khánh bật cười khẩy. “Ngươi muốn nói đạo lý với bọn ta ư, kẻ đã dám tuyên bố ‘không cần vua’? Ngươi định giở trò gì đây, Vô Trần?”
Lạc Ẩn không nói gì, chỉ im lặng quan sát, đôi mắt sau lớp mặt nạ không lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Đinh Bộ Lĩnh lên tiếng. “Ta đến đây vì ta muốn lắng nghe. Thiên hạ đang loạn lạc, và lời nói của ngươi đã lay động lòng dân.”
Vô Trần gật đầu nhìn Đinh Bộ Lĩnh, như thể tán thưởng sự chân thành của anh. Rồi anh quay về phía ba vị thủ lĩnh, ánh mắt anh đầy vẻ minh triết.
“Các vị đang tranh giành Cửu Đỉnh, tranh giành thiên mệnh,” Vô Trần nói. “Nhưng các vị có thấy không? Dân chúng đã không còn tin vào đỉnh, không còn tin vào bất kỳ ‘chính thống’ nào nữa. Họ đã quá mệt mỏi với những lời hứa hão huyền, với những cuộc chiến vô nghĩa.”
Anh ta giơ tay lên, chỉ vào dòng suối đang chảy. “Thiên đạo không ở những chiếc đỉnh bằng đồng, cũng không ở những quyền lực hão huyền. Thiên đạo nằm trong dòng nước này, trong hơi thở của núi rừng, trong chính lòng dân đang khao khát bình an.”
Rồi Vô Trần đưa ra một đề nghị chấn động, một đề nghị mà không ai trong số ba thủ lĩnh có thể ngờ tới:
“Ta đề nghị, mỗi người trong các vị, hãy bỏ một đỉnh!” Vô Trần nói, giọng anh ta vang vọng như tiếng sấm giữa trời quang. “Hãy từ bỏ một chiếc đỉnh mà các vị đang có, hoặc đang tìm kiếm. Hãy từ bỏ biểu tượng của sự tranh giành, của quyền lực cá nhân. Và chúng ta sẽ cùng nhau lập ra Tân Thiên Ước!”
“Tân Thiên Ước?!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, khuôn mặt hắn ta biến sắc. “Ngươi muốn bọn ta từ bỏ đỉnh để cùng ngươi… chia sẻ cái Thiên Đạo Vô Chủ của ngươi sao? Nằm mơ đi!”
Lạc Ẩn, dù im lặng, nhưng luồng khí tức xung quanh hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Bỏ một đỉnh? Hắn ta đã dành cả đời để tìm kiếm và tạo ra quyền năng, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
“Tân Thiên Ước không phải là để Thiên Khởi Đạo thống trị,” Vô Trần nói, vẻ mặt anh ta vẫn điềm tĩnh. “Nó là để Đại Việt có một cơ hội mới. Một cơ hội để dân chúng tự quyết định vận mệnh của mình, không bị ràng buộc bởi bất kỳ đỉnh nào, bất kỳ ai. Các vị từ bỏ một đỉnh là để chứng tỏ lòng thành, để lấy lại niềm tin đã mất của dân.”
Đinh Bộ Lĩnh trầm ngâm. Anh nhìn Vô Trần, nhìn hai kẻ thù của mình. Anh hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời đề nghị của Vô Trần, về sự từ bỏ để đạt được một điều lớn lao hơn. Nhưng anh cũng biết rằng, với Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn, việc từ bỏ một đỉnh là điều không thể chấp nhận được, bởi nó đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền lực, từ bỏ tham vọng.
Kết quả, không ai đồng ý với lời đề nghị của Vô Trần. Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn đều bác bỏ thẳng thừng, cho rằng đó là lời nói của kẻ điên rồ hoặc một âm mưu hiểm độc. Ngay cả Đinh Bộ Lĩnh, dù có thiện cảm và hiểu được ý nghĩa, cũng không thể mạo hiểm đồng ý khi hai phe kia kiên quyết từ chối. Cuộc gặp gỡ kết thúc trong sự thất vọng. Ba vị thủ lĩnh rời đi, mỗi người mang theo suy tính riêng.
Tuy nhiên, lời đề nghị của Vô Trần, dù không được chấp thuận, lại không hề vô nghĩa. Câu nói: “Mỗi người bỏ một đỉnh, lập ra Tân Thiên Ước” đã được những người dân chứng kiến và những tín đồ của Thiên Khởi Đạo truyền đi khắp nơi. Nó không chỉ là một lời nói, mà là một tư tưởng.
Lời Vô Trần truyền khắp thôn làng, được những người dân truyền miệng cho nhau, trở thành một câu chuyện, một lời kêu gọi. Nó không chỉ làm dấy lên sự ngưỡng mộ đối với Thiên Khởi Đạo, mà còn gây chia rẽ lòng quân trong chính nội bộ các phe phái.
Trong quân đội của Đinh Bộ Lĩnh, nhiều binh lính bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa của việc tranh giành Cửu Đỉnh, khi họ chứng kiến sự khổ cực của dân và lời lẽ đầy đạo lý của Vô Trần. Trong quân của Ngô Nhật Khánh và thậm chí cả Huyết Ảnh, một số binh lính và đạo sĩ cũng bắt đầu đặt câu hỏi về mục đích của những cuộc chiến vô nghĩa, về sự tàn ác của thủ lĩnh mình.
“Chúng ta chiến đấu vì cái gì? Vì những chiếc đỉnh ư? Hay vì cái gọi là ‘Thiên mệnh’ của bọn họ?” Một binh sĩ của Ngô Nhật Khánh thì thầm với đồng đội. “Trong khi Vô Trần chỉ muốn chúng ta sống bình yên.”
Lời của Vô Trần đã trở thành một hạt giống gieo vào tâm trí mọi người, khiến họ suy nghĩ lại về “đạo” và “thiên mệnh”. Nó không chỉ chia rẽ lòng quân mà còn là một dấu hiệu cho thấy cuộc chiến này không còn chỉ là giữa các thủ lĩnh, mà đã trở thành cuộc chiến trong tư tưởng của mỗi người dân Đại Việt.
Vô Trần mời Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Nhật Khánh, Lạc Ẩn đến Suối Tĩnh Đạo trong một cuộc gặp gỡ không cờ hiệu, không quân lính, chỉ nói đạo lý. Tại đây, anh ta đưa ra đề nghị: “Mỗi người bỏ một đỉnh, lập ra Tân Thiên Ước.” Mặc dù không ai đồng ý, nhưng lời Vô Trần đã truyền khắp thôn làng, gây chia rẽ lòng quân trong chính nội bộ các phe phái, cho thấy sức mạnh của tư tưởng và niềm tin đã trở thành yếu tố quyết định trong cuộc chiến giành thiên hạ.