CHƯƠNG 158 – MƯU THÍ "ĐỈNH CHÂN LÝ"

 Trong khi Lãnh Hỏa đang mạo hiểm thân mình trong kế giả hàng để phá trận pháp Ngũ Hành Đỉnh Ảnh của Lạc Ẩn, và Trường Yên đang đối mặt với nguy cơ lòng dân ly tán, thì ở phía Đông, Ngô Nhật Khánh cũng không hề ngồi yên. Hắn ta, vốn là kẻ hiếu thắng và luôn muốn chứng tỏ uy quyền, đã nghĩ ra một mưu kế mới để giành lợi thế trong cuộc đua Cửu Đỉnh, một mưu kế đầy rẫy sự dối trá và hiểm nguy.

Tại thành Hải Tây, nơi những bức tường thành kiên cố và cờ hiệu đỏ rực bay phấp phới, Ngô Nhật Khánh đã ra lệnh tập trung toàn bộ tướng sĩ và quân lính. Hắn ta, trong bộ giáp vàng sáng chói, ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, khuôn mặt đầy vẻ tự mãn và ngạo mạn.

“Hỡi các tướng sĩ!” Ngô Nhật Khánh cất tiếng, giọng hắn ta vang dội khắp đại sảnh. “Sau bao ngày tìm kiếm và chinh phạt, cuối cùng, ta đã làm được điều mà không ai có thể làm được! Ta đã tìm thấy một trong những chiếc Cửu Đỉnh huyền thoại!”

Hắn ta vẫy tay, và một nhóm binh lính mặc giáp đen đã khiêng ra một chiếc đỉnh bằng đồng lớn, được phủ một lớp vải gấm đỏ thêu rồng. Chiếc đỉnh này trông cũ kỹ, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo, dù không hoàn hảo bằng đỉnh thật nhưng đủ sức đánh lừa những kẻ ít kinh nghiệm.

“Đây chính là ‘Đỉnh Chân Lý’!” Ngô Nhật Khánh tuyên bố hùng hồn. “Nó được tìm thấy tại nơi ẩn náu của cố đạo Tứ Dương, một tông phái đã bảo vệ chiếc đỉnh này qua hàng ngàn năm!”

Ngô Nhật Khánh đã tung tin khắp nơi rằng hắn đã chiếm được chiếc “Đỉnh Chân Lý”. Hắn ta không chỉ cử các sứ giả mang tin đến Trường Yên và Huyết Ảnh, mà còn cho người truyền tin đến khắp các làng mạc, thị trấn, cố gắng khôi phục lại niềm tin của dân chúng vào sự “chính thống” của mình. Hắn ta còn miêu tả chi tiết về trận chiến ác liệt với cố đạo Tứ Dương, về sự hy sinh của binh lính, tất cả chỉ để tăng thêm tính chân thực cho câu chuyện.

“Chúng ta đã đổ máu để giành lấy chiếc đỉnh này!” Ngô Nhật Khánh hô hào. “Đây là bằng chứng cho Thiên mệnh của ta! Kẻ nào có Đỉnh Chân Lý, kẻ đó sẽ được thiên hạ kính phục!”

Tuy nhiên, thực chất đây chỉ là một chiếc đỉnh giả, được làm tinh vi hơn rất nhiều so với những chiếc đỉnh giả mà Trường Yên đã dùng. Ngô Nhật Khánh không hề tìm thấy Đỉnh Chân Lý từ cố đạo Tứ Dương, mà chỉ là một chiếc đỉnh được chế tác đặc biệt để nhử các phe đến một buổi “Thiên Hội Đỉnh Phong”.

“Ta sẽ triệu tập một buổi Thiên Hội Đỉnh Phong!” Ngô Nhật Khánh tuyên bố một cách đường hoàng. “Ta sẽ trưng bày chiếc Đỉnh Chân Lý này để chứng minh quyền năng của ta! Và ta sẽ mời tất cả các phe phái, bao gồm cả Đinh Bộ Lĩnh và Lạc Ẩn, đến để chứng kiến!”

Mục đích thực sự của Ngô Nhật Khánh là dùng chiếc đỉnh giả này làm mồi nhử, tập hợp các phe phái lại một chỗ, và sau đó, bằng binh lực hùng hậu của mình, hắn sẽ tiêu diệt tất cả, độc chiếm thiên hạ. Hắn ta muốn tạo ra một “kịch bản” hoàn hảo, nơi hắn sẽ xuất hiện như kẻ nắm giữ chân lý, và các phe khác sẽ tự lao vào bẫy của hắn.


Đêm diễn ra “Thiên Hội Đỉnh Phong” là một đêm trăng khuyết, không một vì sao. Địa điểm được chọn là một thung lũng rộng lớn, bao quanh bởi những ngọn đồi thấp và những khu rừng rậm rạp, cách xa các khu dân cư. Ngô Nhật Khánh đã cho quân lính của mình bố trí phục binh khắp các ngọn đồi, chờ đợi thời cơ. Hàng ngàn binh lính của hắn, mặc giáp sắt đen tuyền, nấp mình trong bóng tối, vũ khí sáng loáng.

Đinh Bộ Lĩnh đã cử một phái đoàn nhỏ đến tham dự, dẫn đầu bởi Tô Ẩn. Anh biết đây có thể là một cái bẫy, nhưng không thể không đến để thăm dò. Tô Ẩn, trong bộ áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ cảnh giác, anh đi cùng với một vài binh lính Pháp Đạo cải trang.

Và đúng như dự đoán của Ngô Nhật Khánh, Lạc Ẩn cũng đã đến. Hắn ta xuất hiện với một đoàn đạo sĩ Huyết Ảnh, tất cả đều mặc áo choàng đen, không khí xung quanh họ lạnh lẽo và đầy vẻ ma mị. Lạc Ẩn, với mặt nạ ngọc phỉ thúy, đôi mắt hắn ta ánh lên vẻ dò xét, đầy sự tính toán. Hắn ta không tin hoàn toàn vào lời của Ngô Nhật Khánh, nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Hắn ta cũng đã bí mật cho binh lính của mình phục binh ở một hướng khác, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu.

Cuộc “Thiên Hội Đỉnh Phong” diễn ra trong không khí căng thẳng. Ngô Nhật Khánh đang đứng trước chiếc đỉnh giả, chuẩn bị phát biểu. Đột nhiên, từ trong bóng tối, một loạt ám khí tẩm độc bay về phía sân khấu.

“Xâm nhập!” Tiếng ai đó hét lên.

Đó không phải là quân của Đinh Bộ Lĩnh, mà là phục binh của Huyết Ảnh. Lạc Ẩn đã không đợi Ngô Nhật Khánh ra tay. Hắn ta đã quyết định hành động trước, lợi dụng đêm tối để tấn công bất ngờ, tiêu diệt cả quân của Ngô Nhật Khánh lẫn phái đoàn của Trường Yên. Các đạo sĩ Huyết Ảnh gieo rắc bùa chú, tạo ra ảo ảnh và sương độc, khiến binh lính của Ngô Nhật Khánh hoảng loạn.

“Đồ phản bội! Lạc Ẩn!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, hắn ta nhanh chóng rút kiếm, ra lệnh cho quân lính chống trả.

Một cuộc hỗn chiến kinh hoàng đã diễn ra trong đêm. Tiếng binh khí va chạm chan chát, tiếng la hét, tiếng rên rỉ, và những luồng ma thuật đen tối từ Huyết Ảnh hòa lẫn vào nhau. Quân lính của Ngô Nhật Khánh, dù đông đảo, nhưng lại bất ngờ bị tấn công từ nhiều phía. Các đạo sĩ Huyết Ảnh, với những lá bùa chú và độc dược, đã gây ra thiệt hại nặng nề.

Ngô Nhật Khánh và các tướng lĩnh của hắn ta đã phải chiến đấu hết sức mình để chống lại sự tấn công bất ngờ. Hắn ta không ngờ Lạc Ẩn lại trở mặt nhanh đến vậy, không đợi hắn ta ra tay trước.

Phái đoàn của Trường Yên do Tô Ẩn dẫn đầu cũng bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc chiến. Tô Ẩn ra lệnh cho các binh lính của mình cố gắng rút lui an toàn, tránh giao tranh trực tiếp. Anh biết rằng đây là lúc hai con hổ đang cắn xé lẫn nhau, và Trường Yên cần bảo toàn lực lượng.

Khi bình minh hé rạng, thung lũng trở thành một bãi chiến trường đẫm máu. Quân hai bên đều tổn thất nặng. Hàng ngàn xác chết nằm la liệt trên mặt đất, máu loang lổ. Ngô Nhật Khánh, với bộ giáp vàng nhuốm máu và khuôn mặt đầy căm hờn, đã phải rút lui trong sự nhục nhã. Lạc Ẩn cũng không khá hơn, dù đã gây ra thiệt hại lớn, nhưng quân Huyết Ảnh cũng phải trả giá đắt. Chiếc đỉnh giả của Ngô Nhật Khánh nằm chỏng chơ giữa bãi chiến trường, không còn ai màng đến.

Cuộc mưu thí “Đỉnh Chân Lý” của Ngô Nhật Khánh đã trở thành một thảm họa, biến thành một trận chiến thảm khốc giữa hai kẻ thù, giáng một đòn nặng nề vào cả Huyết Ảnh và phe Ngô Nhật Khánh, đồng thời cho thấy sự thâm độc và bất tín giữa các thế lực.


Ngô Nhật Khánh đã tung tin hắn chiếm được “Đỉnh Chân Lý” từ cố đạo Tứ Dương, nhưng thực chất là đỉnh giả dùng để nhử các phe đến một buổi “Thiên Hội Đỉnh Phong”. Tuy nhiên, trong đêm, hắn ta đã trúng phục binh của Huyết Ảnh, khiến quân hai bên đều tổn thất nặng. Cuộc mưu thí “Đỉnh Chân Lý” này không chỉ phơi bày sự dối trá và hiểm nguy giữa các phe phái, mà còn làm suy yếu thêm lực lượng của Ngô Nhật Khánh và Huyết Ảnh, tạo ra một cơ hội mới cho Trường Yên trong bối cảnh cuộc chiến giành quyền lực và niềm tin ngày càng khốc liệt.