CHƯƠNG 156 – THIÊN KHỞI XUẤT CHIÊU

 Trong khi Lãnh Hỏa đang trên đường quay về Trường Yên với phát hiện chấn động về Đỉnh Mẫu Tâm và bản kim sách cổ, thì bên ngoài, lời sấm truyền từ Long Sơn tự và những cuộc thiêu hủy đỉnh giả đã đẩy niềm tin vào “chính thống” xuống vực sâu. Đúng lúc đó, Thiên Khởi Đạo, với vị lãnh tụ bí ẩn Vô Trần, đã tung ra một chiêu thức mới, một lần nữa khuấy động lòng dân và làm lung lay tận gốc rễ mọi quyền lực.

Tại một thảo nguyên rộng lớn ở vùng đất trung du, nơi những cánh đồng lúa đang vào vụ gặt, không có kiến trúc đồ sộ hay sự phô trương quyền lực, Vô Trần lại xuất hiện. Anh ta vẫn mặc bộ áo cà sa màu xám tro giản dị, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, toát lên vẻ thanh thoát, bình dị. Xung quanh anh không có binh lính gác gao, chỉ có hàng ngàn người dân từ khắp các làng mạc đổ về, ngồi bệt trên nền cỏ, lắng nghe từng lời anh nói. Nắng chiều vàng óng rải khắp thảo nguyên, tạo nên một cảnh tượng vừa tĩnh lặng vừa hùng vĩ.

Vô Trần không đứng trên bục cao, anh chỉ đứng giữa đám đông, giọng nói ôn hòa nhưng lại có sức mạnh lay động lòng người, như tiếng suối chảy giữa sa mạc khô cằn.

“Hỡi những người anh em của ta,” Vô Trần cất tiếng, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ từ bi. “Các ngươi đã nghe về những chiếc đỉnh, về những kẻ tự xưng là chủ nhân của thiên hạ. Họ tranh giành, họ chém giết, họ lừa dối… tất cả chỉ vì những biểu tượng rỗng tuếch.”

Anh ta dừng lại, nhìn vào những ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy hy vọng của người dân. “Họ nói rằng, phải có chín chiếc đỉnh, phải có ngai vàng, phải có quyền lực thì mới có thể thống nhất thiên hạ, mới có thể mang lại bình yên cho các ngươi.”

Rồi Vô Trần tuyên bố, giọng anh ta vang vọng, dứt khoát, như một lời khẳng định sắt đá: “Nếu đạo các ngươi cần đỉnh để hợp dân, thì đạo của ta chính là dân!

Lời nói này không chỉ là một khẩu hiệu, mà là một triết lý. Nó phủ nhận hoàn toàn giá trị của những biểu tượng vật chất và quyền lực truyền thống. Vô Trần khẳng định rằng, “đạo” không phải là thứ từ trên trời giáng xuống, cũng không phải là thứ thuộc về những kẻ nắm giữ quyền lực, mà nó chính là bản thân dân chúng, là ý chí, là khát vọng của mỗi người. Nếu dân chúng là đạo, thì không cần bất kỳ chiếc đỉnh nào để liên kết hay cai trị họ.

Những người dân trong đám đông đều vỡ òa. Họ tìm thấy sự đồng cảm sâu sắc trong lời nói của Vô Trần, bởi nó chạm đến nỗi đau và khát vọng tự do của họ.

Tiếp theo lời tuyên bố của mình, Vô Trần đã phát động một phong trào chưa từng có trong lịch sử Đại Việt: Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa.

“Hỡi con dân Đại Việt,” Vô Trần hô vang, hai tay anh ta giơ lên cao. “Ta không kêu gọi các ngươi nổi dậy bằng binh đao! Ta không muốn các ngươi chém giết lẫn nhau! Ta muốn các ngươi tự đứng lên, bằng chính ý chí của mình!”

Anh ta tiếp lời: “Từ nay, chín vùng đất của chúng ta, chín ‘hương’ của Đại Việt, hãy cùng nhau tự tổ chức! Hãy cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau sản xuất, cùng nhau bảo vệ làng xã của mình! Các ngươi không thuộc về bất kỳ phe phái nào! Các ngươi là của chính các ngươi! Các ngươi là dân!”

Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa không phải là một cuộc nổi dậy vũ trang mà là một phong trào tự trị, tự cung tự cấp. Chín vùng nông dân ở các khu vực khác nhau của Đại Việt, vốn đã chịu ảnh hưởng của Thiên Khởi Đạo, bắt đầu hành động. Họ thành lập các “Nghĩa Thôn” lớn hơn, liên kết với nhau, chia sẻ nguồn lực, kiến thức và kinh nghiệm. Họ từ chối nộp thuế cho bất kỳ phe phái nào, từ chối tham gia vào bất kỳ cuộc chiến nào. Họ tự bảo vệ làng xã của mình bằng những đội dân binh địa phương, không theo lệnh của Trường Yên, Huyết Ảnh hay Ngô Nhật Khánh. Họ tuyên bố một cách công khai: “Không theo phe nào”.

Các “Nghĩa Thôn” này không có binh lính thường trực, không có vũ khí tối tân, nhưng lại có sức mạnh của sự đoàn kết và niềm tin. Những ngôi làng, vốn đơn sơ với nhà tranh vách đất, giờ đây được củng cố bằng những hàng rào tre gai, và mỗi người dân đều là một phần của hệ thống phòng thủ. Họ tự quyết định mọi việc, từ việc gieo trồng đến việc giải quyết tranh chấp, không cần đến sự can thiệp của quan lại hay binh lính.

Tin tức về Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa nhanh chóng lan truyền khắp Đại Việt, gây ra một làn sóng chấn động lớn hơn cả sự sụp đổ của các đỉnh giả.

Tại Trường Yên, khi nghe báo cáo về phong trào này, không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và các vị Tam Trụ đều tụ họp trong mật thất. Phạm Bạch Hổ đấm mạnh xuống bàn.

“Đây là phản loạn! Chúng đang biến dân chúng thành quân địch!” Phạm Bạch Hổ gầm lên.

Thiết Bút Tăng thở dài, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ lo lắng. “Họ không phải là quân địch, Phạm Trị Binh. Họ chỉ là những người dân đã quá mệt mỏi với chúng ta.”

Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những lá cờ Thiên Khởi Đạo đang được báo cáo là đã xuất hiện ở nhiều làng gần Trường Yên. Anh cảm thấy một sự bất lực sâu sắc.

“Tô Ẩn,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm khàn. “Chúng ta đã lo sợ mất đỉnh, mất quyền lực. Nhưng giờ đây…”

Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Ẩn, ánh mắt anh đầy vẻ cay đắng và nhận ra sự thật phũ phàng: “Đỉnh không mất – mà thiên hạ đang chia vỡ rồi!

Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh là sự thừa nhận rằng cuộc chiến tranh giành quyền lực đã trở nên vô nghĩa khi chính nền tảng của đất nước – lòng dân – đã không còn nằm trong tay họ. Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa không phải là một phe phái để đánh bại, mà là một tư tưởng đang lan rộng, đe dọa phá vỡ toàn bộ cấu trúc xã hội. Nó là một sự “phân rã” từ bên trong, khiến cho việc thống nhất Đại Việt trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Trường Yên giờ đây phải đối mặt với một mối hiểm họa lớn hơn cả binh đao: sự tan rã của niềm tin và sự tự chủ của chính nhân dân.


Với lời tuyên bố hùng hồn: “Nếu đạo các ngươi cần đỉnh để hợp dân, thì đạo của ta chính là dân,” Vô Trần của Thiên Khởi Đạo đã chính thức phát động Phong trào Cửu Hương Khởi Nghĩa, nơi chín vùng nông dân tự tổ chức và không theo phe nào. Trước tình hình này, Trường Yên đã nhận ra một sự thật đau lòng qua lời của Đinh Bộ Lĩnh: “Đỉnh không mất – mà thiên hạ đang chia vỡ rồi.” Sự kiện này đánh dấu một bước ngoặt nguy hiểm, khi lòng dân đã hoàn toàn quay lưng với các thế lực truyền thống, và việc giành lại “nhân tâm” trở thành nhiệm vụ bất khả thi hơn bao giờ hết.