Trong khi liên minh ngờ vực giữa Lạc Ẩn và Ngô Nhật Khánh đang bắt đầu vận hành, và Trường Yên tung ra kế “Phản Tâm Hư Trấn”, thì Lãnh Hỏa và đội quân bí mật của cô đã tiến sâu vào lòng Nam Thục, đối mặt với những thử thách khắc nghiệt nhất của vùng đất hoang sơ này.
Nam Thục là một vùng đất của những vách đá dựng đứng, những khu rừng nguyên sinh ngút ngàn và những hang động đá vôi kỳ vĩ. Lãnh Hỏa, với bộ giáp da màu đen gọn nhẹ đã sờn cũ vì chặng đường dài, khuôn mặt cô lấm lem bùn đất và mồ hôi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm. Cô dẫn đầu đội quân tinh nhuệ, luồn lách qua những con đường mòn cheo leo, những thảm thực vật dày đặc. Họ di chuyển lặng lẽ như những bóng ma, tránh xa mọi dấu vết của con người, đúng như kế hoạch của Tô Ẩn.
Sau nhiều ngày tìm kiếm gian khổ dựa trên những ghi chép cổ xưa của Thiết Bút Tăng, cuối cùng, Lãnh Hỏa đã tìm thấy. Đó là một hang động ẩn mình sâu trong lòng núi, được bao bọc bởi những dây leo chằng chịt và thác nước nhỏ róc rách. Cửa hang là một vòm đá tự nhiên, hình dáng như một chiếc miệng quỷ khổng lồ, dẫn vào một thế giới tối tăm và ẩm ướt. Đây chính là Động Thiên Uyên – một cái tên được nhắc đến trong các thư tịch cổ với vẻ bí ẩn và linh thiêng.
Không khí trong động lạnh lẽo, mang theo mùi đất ẩm và đá mục. Lãnh Hỏa dẫn đầu, tay cầm ngọn đuốc, cẩn trọng bước vào. Những nhũ đá và măng đá khổng lồ, đủ mọi hình thù kỳ dị, mọc lên từ trần và sàn động, tạo nên một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa ma quái. Tiếng nước nhỏ giọt từ trên cao vọng xuống, tạo thành những âm thanh vang vọng, huyền ảo.
Sau khi đi sâu vào lòng động, vượt qua những lối đi hẹp và những hồ nước ngầm trong vắt, đội quân của Lãnh Hỏa đã đến được một không gian rộng lớn hơn. Tại đây, ánh sáng từ ngọn đuốc rọi lên một vách đá bằng phẳng, nơi có những hình vẽ cổ đại đã phai mờ theo thời gian. Và ở chính giữa, trên một bệ đá tự nhiên, Lãnh Hỏa đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Đó là một bản kim sách – những lá kim loại mỏng được kết nối với nhau, trên đó khắc những dòng chữ cổ xưa. Bản kim sách này không phải là một cuốn sách thông thường, mà là những tấm vàng mỏng, được chạm khắc tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ nhất, ánh lên màu vàng đồng dưới ánh đuốc. Lãnh Hỏa cẩn thận nhặt nó lên, cảm nhận sự lạnh lẽo và giá trị lịch sử của nó.
Khi mở bản kim sách ra, Lãnh Hỏa và các binh lính đều kinh ngạc. Trên đó, không phải là những lời sấm truyền hay phép thuật, mà là những hình vẽ và những dòng chữ cổ mô tả chi tiết nghi thức phong đỉnh đời Hùng. Nó ghi chép lại cách mà các vị Vua Hùng đã triệu hội và an trí Cửu Đỉnh, cách họ sử dụng chúng để kết nối với linh khí đất trời và lòng dân. Bản kim sách này không chỉ là một tài liệu lịch sử, mà còn là chìa khóa để hiểu về ý nghĩa thực sự của Cửu Đỉnh và cách mà chúng có thể mang lại sự thịnh vượng cho đất nước.
“Đây rồi!” Lãnh Hỏa reo lên, giọng cô đầy vẻ xúc động và mừng rỡ. “Đây chính là thứ mà Thiết Bút Tăng đã nói tới! Đây là cội nguồn của Cửu Đỉnh!”
Nhưng điều khiến Lãnh Hỏa và đội quân của cô kinh ngạc hơn cả, là thứ nằm bên cạnh bản kim sách. Đó là một chiếc đỉnh bị bào mòn bởi thời gian, nằm im lìm trên bệ đá, dường như đã bị bỏ quên từ ngàn năm trước. Chiếc đỉnh này không còn giữ được vẻ ngoài nguyên vẹn, bề mặt của nó đã bị ăn mòn bởi nước và gió, chỉ còn lại những đường nét lờ mờ. Nó nhỏ hơn những chiếc đỉnh khác được mô tả, và có hình dáng mềm mại hơn, không có vẻ uy nghi hay hung dữ.
Lãnh Hỏa chạm tay vào chiếc đỉnh. Nó lạnh lẽo và trơn nhẵn, như thể đã trải qua hàng vạn năm trong lòng đất. Cô nhìn kỹ, và trên bề mặt bị bào mòn đó, cô nhận ra một vài nét chữ cổ được khắc sâu, gần như không thể nhận ra.
“Đây là… ‘Đỉnh Mẫu Tâm’!” Lãnh Hỏa thì thầm, đôi mắt cô mở to. Cô đã đọc về nó trong các tài liệu cổ xưa nhất, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tồn tại.
Theo truyền thuyết, Đỉnh Mẫu Tâm là chiếc đỉnh đầu tiên được tạo ra, biểu tượng cho lòng mẹ, cho sự nuôi dưỡng và kết nối với trái tim của đất trời. Nó được nghi là trung đỉnh trong Cửu Đỉnh – chiếc đỉnh trung tâm, nơi hội tụ mọi năng lượng và ý nghĩa của tám đỉnh còn lại. Nó không mang ý nghĩa về quyền lực hay sức mạnh quân sự, mà là về sự gắn kết, sự hòa hợp và sự bền vững của vạn vật.
“Nếu đây là Đỉnh Mẫu Tâm… thì những gì chúng ta đang tìm kiếm bấy lâu nay có thể đã sai!” Một binh sĩ, người cũng đã được nghe về truyền thuyết này, thốt lên.
Lãnh Hỏa gật đầu. “Đúng vậy. Nếu đây thực sự là trung đỉnh, thì ý nghĩa của Cửu Đỉnh không chỉ nằm ở việc kiểm soát hay thống trị, mà là ở sự kết nối, sự nuôi dưỡng và lòng nhân ái. Lời sấm truyền ‘Thiên đạo nằm trong lòng dân’ và ‘không cần đỉnh, không cần vua’ có thể ám chỉ đến điều này.”
Việc tìm thấy bản kim sách mô tả nghi thức phong đỉnh đời Hùng và đặc biệt là Đỉnh Mẫu Tâm đã thay đổi hoàn toàn cục diện cuộc tìm kiếm Cửu Đỉnh. Nó không chỉ cung cấp một manh mối quan trọng về nơi cất giấu các đỉnh còn lại, mà còn mở ra một góc nhìn mới về ý nghĩa thực sự của chúng, một ý nghĩa sâu xa hơn rất nhiều so với những cuộc tranh giành quyền lực hay vật chất.
Trong Động Thiên Uyên ở Nam Thục, đội của Lãnh Hỏa đã có một phát hiện chấn động: một bản kim sách mô tả nghi thức phong đỉnh đời Hùng và một chiếc đỉnh bị bào mòn, mang tên “Đỉnh Mẫu Tâm” – được nghi là trung đỉnh trong Cửu Đỉnh. Phát hiện này không chỉ cung cấp manh mối quan trọng về vị trí các đỉnh khác, mà còn hé lộ ý nghĩa sâu xa hơn của Cửu Đỉnh, vượt ra ngoài cuộc tranh giành quyền lực vật chất, hướng tới lòng dân và sự hòa hợp, mở ra một hướng đi mới cho Trường Yên trong cuộc chiến giành lại nhân tâm.