CHƯƠNG 154 – HỘI ƯỚC GIỮA HAI ĐỊCH THỦ

 Lời tuyên bố ngạo mạn của Lạc Ẩn về “Đỉnh Huyễn Ảnh” và việc hắn không cần đến Cửu Đỉnh cổ đã khiến Ngô Nhật Khánh phải dè chừng. Hắn ta hiểu rằng, sức mạnh thao túng lòng dân của Lạc Ẩn có thể vượt xa binh đao của mình. Để đối phó với một Trường Yên đang chơi trò “hư trấn” và một Thiên Khởi Đạo bí ẩn, hai kẻ địch thủ truyền kiếp cuối cùng đã phải tìm đến nhau.

Tại Điện Vân Khê, một kiến trúc cổ kính nằm ẩn mình sâu trong một thung lũng hẻo lánh, được bao quanh bởi những hàng liễu rủ và dòng suối nhỏ róc rách, một cuộc gặp gỡ lịch sử đã diễn ra. Điện Vân Khê vốn là một ngôi đền thờ cổ, được xây dựng bằng gỗ lim quý hiếm, mái ngói cong vút, với những bức phù điêu chạm khắc hình mây và nước, tạo nên một không gian thanh tịnh nhưng cũng đầy vẻ u tịch. Nơi đây được chọn làm địa điểm hội đàm bí mật, tránh xa mọi sự dòm ngó.

Ngô Nhật Khánh, trong bộ chiến bào lụa xanh thẫm thêu họa tiết rồng vàng, dáng người cao lớn, vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo và thâm trầm. Hắn ta không mang theo nhiều binh lính, chỉ có vài cận vệ thân tín, mặc giáp sắt sáng loáng, đứng nghiêm trang bên ngoài điện.

Đối diện hắn là Lạc Ẩn, vẫn trong bộ đạo phục trắng tinh khiết và mặt nạ ngọc phỉ thúy, toát lên vẻ siêu phàm nhưng lại đầy vẻ mưu mô. Hắn cũng chỉ đi cùng một vài đạo sĩ Huyết Ảnh cấp cao, mặc áo choàng đen, đứng im lìm như những bức tượng.

Không có nụ cười, không có lời chào hỏi xã giao. Cuộc gặp gỡ giữa hai kẻ thù không đội trời chung diễn ra trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

“Lạc Tông Tổ,” Ngô Nhật Khánh mở lời trước, giọng hắn ta trầm thấp, đầy vẻ nghi ngại. “Ngươi đã có ‘Đỉnh Huyễn Ảnh’... Vậy ngươi còn muốn gì ở ta?”

Lạc Ẩn cười khẩy một tiếng nhẹ bẫng, nhưng đầy vẻ mỉa mai. “Ngô Nhật Khánh, ngươi đừng giả vờ không hiểu. ‘Đỉnh Huyễn Ảnh’ của ta có thể thao túng tâm trí, nhưng binh đao của ngươi lại có thể định đoạt thực tế. Chúng ta có những lợi thế riêng, và cũng có những điểm yếu chung: Đinh Bộ Lĩnh và cái gọi là ‘Thiên Khởi Đạo’ đó.”

Hắn ta đưa ra một tấm bản đồ da dê cũ kỹ, trải ra giữa bàn đá. “Ta đến đây không phải để khoe khoang, mà là để đề nghị một thỏa thuận tạm thời. Chúng ta sẽ chia lại bản đồ Cửu Đỉnh.”

Ngô Nhật Khánh nhíu mày. “Chia lại bản đồ? Ngươi tin ta sẽ hợp tác với ngươi sao?”

“Ngươi không có lựa chọn khác, Ngô Nhật Khánh,” Lạc Ẩn đáp, giọng hắn ta lạnh lùng. “Nếu ngươi muốn giành được Cửu Đỉnh thật, muốn vượt qua Đinh Bộ Lĩnh, thì ngươi cần ta. Và ngược lại, nếu ta muốn cái ‘Thiên đạo’ của ta lan rộng, ta cũng cần binh lực của ngươi để dẹp loạn.”

Cuộc đàm phán diễn ra trong vài canh giờ, đầy rẫy những lời lẽ thăm dò, những ngụ ý đe dọa. Cuối cùng, một thỏa thuận bí mật đã được ký kết giữa hai địch thủ. Đó là một sự hợp tác mang tính chiến lược, một “liên minh của kẻ thù”.

Theo thỏa thuận, Huyết Ảnh sẽ cung cấp quân phù (những lá bùa phép có khả năng tăng cường sức mạnh chiến đấu, làm giảm nỗi sợ hãi và gây hoang mang cho đối phương) cho quân đội của Ngô Nhật Khánh. Những lá quân phù này sẽ giúp binh lính của hắn trở nên dũng mãnh hơn, bớt sợ chết hơn trong các trận chiến. Đổi lại, Ngô Nhật Khánh sẽ trao cho Huyết Ảnh bản đồ chi tiết về những vùng đất được cho là có đỉnh ở phía Đông, những nơi mà Huyết Ảnh chưa thể thâm nhập sâu do thiếu thông tin và bị quân của Ngô Nhật Khánh kiểm soát.

“Đây chỉ là tạm thời thôi, Lạc Tông Tổ,” Ngô Nhật Khánh nói, ánh mắt hắn ta đầy vẻ nghi ngờ. “Một khi chúng ta đã dẹp bỏ được Đinh Bộ Lĩnh và cái gọi là Thiên Khởi Đạo, ta sẽ không ngần ngại quay lại đối phó với ngươi.”

Lạc Ẩn cười khẩy. “Ta cũng nghĩ vậy, Ngô Nhật Khánh. Nhưng trước mắt, chúng ta có một mục tiêu chung. Ngươi hãy cứ yên tâm sử dụng quân phù của ta, và ta sẽ tìm kiếm những chiếc đỉnh mà ngươi đã bỏ qua. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, cứ chờ xem.”


Tin tức về cuộc hội ước bí mật tại Điện Vân Khê nhanh chóng đến tai Trường Yên thông qua mạng lưới gián điệp của Tô Ẩn. Trong mật thất Đông Cung, khi nghe tin về liên minh giữa Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn, các vị Tam Trụ đều lộ rõ vẻ lo lắng.

Phạm Bạch Hổ đấm mạnh xuống bàn. “Khốn kiếp! Hai kẻ đó lại dám bắt tay với nhau! Chúng đang muốn lật đổ Trường Yên!”

Thiết Bút Tăng trầm ngâm. “Sự kết hợp giữa binh đao và tà thuật… đây là một mối hiểm họa lớn.”

Tô Ẩn lắng nghe tất cả, khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm trọng. Anh đã dự đoán được khả năng này, nhưng sự thật vẫn khiến anh cảm thấy nặng nề.

“Chủ công,” Tô Ẩn nhìn Đinh Bộ Lĩnh, người đang ngồi lặng lẽ, khuôn mặt đầy vẻ suy tư. “Đây chính là điều con lo sợ nhất. Liên minh mù là đầu mối của chính biến.”

Anh giải thích, giọng anh nhấn mạnh từng lời: “Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn bắt tay với nhau không phải vì mục đích chung, mà vì lợi ích cá nhân tạm thời. Họ mù quáng tin rằng có thể lợi dụng nhau. Nhưng sự hợp tác giữa hai kẻ thù không đội trời chung, hai thế lực có mục đích hoàn toàn khác biệt, sẽ chỉ dẫn đến sự phản bội và tự hủy diệt. Nó sẽ là đầu mối cho một cuộc chính biến lớn hơn, khi một trong hai bên sẽ tìm cách nuốt chửng kẻ còn lại.”

Lời cảnh báo của Tô Ẩn không chỉ nói về tương lai của liên minh Huyết Ảnh – Ngô Nhật Khánh, mà còn là lời nhắc nhở về sự nguy hiểm khi các phe phái quá mải mê tranh giành quyền lực mà quên đi bản chất của “đạo”. Trường Yên giờ đây không chỉ phải đối phó với ba thế lực, mà còn phải đối phó với những biến động khó lường từ một liên minh đầy rẫy sự ngờ vực và tham vọng.


Việc Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn gặp nhau tại Điện Vân Khêký thỏa thuận tạm thời chia lại bản đồ Cửu Đỉnh đã tạo ra một liên minh đầy rẫy sự ngờ vực. Đổi lại, Huyết Ảnh cung cấp quân phù và Ngô Nhật Khánh trao bản đồ đỉnh phía Đông. Trước tình hình này, Tô Ẩn cảnh báo: “Liên minh mù là đầu mối của chính biến.” Sự kiện này không chỉ làm phức tạp thêm cục diện tranh quyền, mà còn báo hiệu những biến động lớn hơn sẽ xảy ra trong tương lai, khi sự hợp tác giữa hai thế lực thù địch sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường.