Lời tuyên bố của Đinh Bộ Lĩnh: “Không còn là chuyện giữ đạo – mà là giành lại nhân tâm” đã mở ra một hướng đi mới cho Trường Yên. Trong bối cảnh niềm tin vào “chính thống” đã sụp đổ và các đỉnh giả bị dân chúng thiêu rụi, việc tiếp tục cuộc đua tìm Cửu Đỉnh công khai sẽ chỉ khiến Trường Yên thêm mất mặt và bị coi là kẻ lừa dối. Nhận thức được điều này, Tô Ẩn đã đề xuất một kế sách đầy mưu trí, kết hợp giữa hư thực và tâm lý chiến: “Kế Phản Tâm Hư Trấn”.
Trong mật thất của Đông Cung, nơi ánh nến leo lét chiếu sáng những bản đồ quân sự phức tạp, Tô Ẩn trình bày kế hoạch của mình trước Đinh Bộ Lĩnh và Thiết Bút Tăng. Lãnh Hỏa, dù vẫn còn vết thương ở vai do trận chiến Cố Ải để lại, nhưng đã có thể ngồi dậy, cô mặc bộ áo vải lụa mỏng màu lam, khuôn mặt vẫn còn hơi xanh xao nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ kiên định.
“Chủ công,” Tô Ẩn bắt đầu, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy tự tin. “Cuộc chiến giành đỉnh đã không còn là lợi thế của chúng ta nữa. Việc dân chúng thiêu rụi những chiếc đỉnh giả là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bất mãn của họ. Nếu chúng ta tiếp tục công khai tìm đỉnh, họ sẽ chỉ càng tin rằng chúng ta đang lừa dối.”
Anh trải một tấm bản đồ ra, chỉ vào các vùng đất mà các phe phái đang tìm kiếm đỉnh. “Hiện tại, Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh đang điên cuồng tìm kiếm những chiếc đỉnh thật, vì họ vẫn còn tin vào giá trị của chúng. Chúng ta sẽ lợi dụng tâm lý này.”
Tô Ẩn nhìn Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt anh lóe lên vẻ mưu trí. “Con đề xuất “Kế Phản Tâm Hư Trấn”.”
Thiết Bút Tăng vuốt râu bạc, trầm ngâm: “Phản Tâm Hư Trấn? Ý ngươi là gì, Tô Ẩn?”
“Nghĩa là chúng ta sẽ tung tin rằng Trường Yên đã từ bỏ cuộc đua Cửu Đỉnh, đã từ bỏ việc tìm kiếm các chiếc đỉnh thật,” Tô Ẩn giải thích. “Chúng ta sẽ nói rằng, sau sự kiện Long Sơn và lời sấm truyền, Đinh Bộ Lĩnh đã nhận ra rằng Thiên Đạo không nằm ở đỉnh đồng, mà nằm ở lòng dân. Rằng chúng ta sẽ tập trung vào việc khôi phục lòng dân, không còn màng đến Cửu Đỉnh nữa.”
Đinh Bộ Lĩnh nheo mày. “Ngươi muốn ta tuyên bố từ bỏ Cửu Đỉnh? Điều đó sẽ khiến chúng ta yếu thế trong mắt thiên hạ, Tô Ẩn!”
“Không, Chủ công,” Tô Ẩn lắc đầu. “Đó chính là “hư trấn”. Kẻ địch sẽ tin rằng chúng ta đã yếu thế, đã từ bỏ mục tiêu. Điều đó sẽ khiến chúng mất cảnh giác, và quan trọng hơn, sẽ lộ thế của chúng. Chúng sẽ càng điên cuồng hơn trong việc tìm đỉnh, và sẽ tự mình bộc lộ những âm mưu, những điểm yếu của chúng.”
Anh quay sang Lãnh Hỏa. “Trong khi đó, chúng ta sẽ cử một đội quân nhỏ, bí mật, đi tìm chiếc đỉnh thật mà chúng ta đã có thông tin.”
Kế hoạch của Tô Ẩn được chấp thuận. Ngay lập tức, Trường Yên bắt đầu tung tin đồn một cách tinh vi. Các quan lại Trường Yên, các thư lại, và cả những thương nhân được tin cậy, đều bắt đầu khéo léo nói về việc Đinh Bộ Lĩnh đã “thức tỉnh” sau sự kiện Long Sơn, đã không còn quan tâm đến những chiếc đỉnh vật chất mà chỉ chú trọng vào việc “tu tâm dưỡng đức” và “thu phục lòng dân”. Những lời lẽ này được lan truyền một cách tự nhiên, khiến Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh tin rằng Trường Yên đã thực sự từ bỏ cuộc đua.
Trong khi tin đồn về việc Trường Yên từ bỏ Cửu Đỉnh đang lan rộng, một nhiệm vụ tối mật đã được giao cho Lãnh Hỏa. Dù vết thương chưa lành hẳn, cô vẫn kiên quyết nhận lãnh trách nhiệm. Lãnh Hỏa mặc bộ áo giáp gọn nhẹ màu đen, dáng người thanh mảnh nhưng ẩn chứa sức mạnh nội tại. Cô chỉ dẫn theo một đội quân nhỏ gồm những binh lính tinh nhuệ nhất, được lựa chọn kỹ lưỡng vì khả năng giữ bí mật và chiến đấu linh hoạt.
Mục tiêu của họ là Nam Thục, một vùng đất xa xôi nằm ở phía Tây Nam của Đại Việt, nổi tiếng với những dãy núi trùng điệp, những khu rừng nguyên sinh rậm rạp và những bộ lạc ít người. Nam Thục là một vùng đất hoang sơ, ít người qua lại, nhưng lại được ghi chép trong các tài liệu cổ của Pháp Đạo là nơi ẩn chứa một trong những chiếc Cửu Đỉnh.
Theo những ghi chép cổ xưa mà Thiết Bút Tăng đã tìm thấy trong “Lược Thiên Kinh” của ẩn tăng, chiếc đỉnh này có tên là Đỉnh Kết Địa. Nó được cho là có khả năng liên kết với năng lượng của đất đai, mang lại sự phì nhiêu cho mùa màng và sự vững chắc cho lãnh thổ.
“Đội quân Huyết Ảnh và phe Ngô Nhật Khánh sẽ không ngờ chúng ta lại đi xa đến vậy,” Lãnh Hỏa nói với các thuộc hạ của mình trong đêm trước khi khởi hành. Cô nhìn bản đồ, chỉ vào những con đường hiểm trở xuyên qua núi rừng. “Chúng sẽ nghĩ chúng ta đang tập trung vào việc tìm kiếm ở những vùng đồng bằng hay thị trấn lớn. Đây là cơ hội của chúng ta.”
Cuộc hành trình đến Nam Thục vô cùng gian nan. Lãnh Hỏa và đội quân của cô phải vượt qua những con đèo dốc hiểm trở, những khu rừng rậm rạp đầy thú dữ và những dòng suối xiết. Họ phải tránh xa mọi con đường lớn, di chuyển một cách bí mật, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Binh lính mặc trang phục ngụy trang màu xanh rêu, bước đi nhẹ nhàng như những bóng ma giữa rừng.
Trong suốt cuộc hành trình, Lãnh Hỏa không ngừng nghiên cứu những ghi chép về Đỉnh Kết Địa. Cô biết rằng chiếc đỉnh này không dễ dàng tìm thấy, bởi nó được bảo vệ bởi những pháp trận cổ xưa và có thể cả những sinh vật huyền bí.
Trong khi đó, ở các vùng khác của Đại Việt, Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh vẫn đang điên cuồng tìm kiếm các đỉnh. Tin đồn về việc Trường Yên từ bỏ Cửu Đỉnh khiến họ vừa mừng thầm vừa nghi ngờ. Họ tăng cường lực lượng, điều tra khắp nơi, tự tin rằng mình đang chiếm lợi thế. Họ không hề hay biết rằng, ngay lúc này, chiếc đỉnh thật thứ tư – Đỉnh Kết Địa – đang nằm trong tầm với của Lãnh Hỏa, một cách thầm lặng và bí mật.
Kế “hư thủ đỉnh thật” hay “Kế Phản Tâm Hư Trấn” của Tô Ẩn đã được triển khai, với việc tung tin Trường Yên đã từ bỏ Cửu Đỉnh, nhằm mục đích để các phe khác lộ thế. Trong khi đó, Lãnh Hỏa bí mật dẫn quân đi Nam Thục để tìm kiếm Đỉnh Kết Địa – chiếc đỉnh thật thứ tư được ghi chép trong các tài liệu cổ. Kế sách này không chỉ thể hiện sự mưu trí của Trường Yên, mà còn là một bước đi chiến lược quan trọng để giành lại lợi thế trong cuộc đua giành Cửu Đỉnh và thiên mệnh, đồng thời tìm kiếm một ý nghĩa mới cho "đạo".