⚔️ HỒI 12: CỬU ĐỈNH VẠN NIÊN
“Cửu đỉnh giả – trị thiên hạ. Nhưng mười phương tâm – ai mà giữ nổi?”
Tiếng chuông cổ Long Sơn tự đổ trong đêm, cùng với lời sấm truyền khắc trên bia đá, đã gieo một hạt mầm hoài nghi sâu sắc vào lòng dân chúng Đại Việt. Nó không chỉ là điềm báo, mà còn là một sự thật phơi bày: những gì mà các phe phái đang tranh giành, những chiếc Cửu Đỉnh mà họ tôn thờ, có thể chỉ là những biểu tượng rỗng tuếch nếu không có được lòng dân.
Ngay sau sự kiện Long Sơn, một làn sóng phẫn nộ và thất vọng đã bùng lên khắp các làng mạc và thị trấn. Thông tin về việc “Đỉnh giả” bị phát hiện ở Long Phủ, cùng với lời tiên tri về việc “Thiên hạ không còn tin vào đỉnh – thì đỉnh thật sẽ hiện”, đã khiến dân chúng đồng loạt hành động.
Khắp nơi, những chiếc đỉnh giả mà Tô Ẩn đã tung ra, vốn được dùng để đánh lạc hướng Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh, giờ đây lại trở thành biểu tượng của sự dối trá và lừa bịp. Người dân, vốn đã mệt mỏi với những lời hứa hão huyền và những cuộc chiến tranh dai dẳng, đã không còn nhẫn nại.
Tại các làng xã, nơi những chiếc đỉnh giả được cất giữ hoặc trưng bày, dân chúng đã kéo đến đông nghịt. Họ không còn sợ hãi hay tôn kính. Những người nông dân lam lũ, những người thợ thủ công chất phác, những bà mẹ với ánh mắt mệt mỏi vì chiến tranh… tất cả đều mang theo sự phẫn nộ âm ỉ.
“Đây là đỉnh giả! Họ đã lừa dối chúng ta!” Một lão nông già, tay run rẩy chỉ vào một chiếc đỉnh đặt trong đình làng, khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận. “Họ nói vì dân, nhưng lại dùng những thứ dối trá này để tranh giành quyền lực!”
Những người dân đã lật tung các chiếc đỉnh giả. Họ không cướp bóc hay phá hoại, mà chỉ muốn phơi bày sự thật. Nhiều chiếc đỉnh đã bị kéo ra khỏi đền thờ, bị lăn xuống đường, và cuối cùng bị ném vào đống lửa. Ngọn lửa bùng lên giữa các làng mạc, thiêu rụi những bản sao bằng đồng, biến chúng thành những đống tro tàn. Cảnh tượng này diễn ra khắp nơi, từ những thị trấn nhỏ đến những vùng quê hẻo lánh.
“Đốt đi! Đốt hết đi những thứ dối trá này!” Tiếng hô vang lên khắp nơi, không phải tiếng hô của binh lính, mà là tiếng hô của hàng ngàn người dân.
Niềm tin vào “chính thống” sụp đổ hoàn toàn. Cho dù đó là “Thiên Minh Lệnh” của Đinh Bộ Lĩnh, “Quốc Đạo Môn” của Lạc Ẩn, hay “Chính Đạo Đại Việt” của Ngô Nhật Khánh, tất cả đều bị dân chúng coi là những lời dối trá, những chiêu trò để tranh giành quyền lực mà thôi. Sự kiện này là một đòn giáng mạnh vào nền tảng của mọi phe phái, đặc biệt là Trường Yên, bởi vì Đinh Bộ Lĩnh đã từng được dân chúng tin tưởng.
Tại Trường Yên, khi tin tức về việc các đỉnh giả bị dân chúng lật tung và thiêu rụi đến tai, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trong mật thất Đông Cung, Đinh Bộ Lĩnh ngồi lặng lẽ trên ghế đá, bộ áo vải gai đã sờn màu, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Anh đã chứng kiến tất cả những gì xảy ra, và sự đau đớn trong lòng anh không thể diễn tả bằng lời.
Anh đã cố gắng thay đổi, đã xuống ruộng cùng dân, đã lắng nghe Thiết Bút Tăng về “Thiên Đạo Luận Hội” và lời cảnh tỉnh của Vô Trần về “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua”. Nhưng dường như tất cả đều quá muộn. Niềm tin đã mất, và sự sụp đổ của các đỉnh giả đã là giọt nước tràn ly.
Đinh Bộ Lĩnh ngước mắt nhìn lên, ánh mắt anh chạm vào Tô Ẩn, người đang đứng đối diện, khuôn mặt cũng đầy vẻ ưu tư. Tô Ẩn vẫn mặc bộ áo bào xanh thẫm, nhưng dáng vẻ của anh cũng có phần tiều tụy hơn trước.
“Tô Ẩn,” Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng, giọng anh khàn đặc, đầy sự tuyệt vọng. “Ngươi đã thấy rồi đó. Dân chúng đã không còn tin vào bất cứ thứ gì nữa. Tất cả những gì chúng ta đã cố gắng, tất cả những lời hứa của ‘Thiên Minh Lệnh’… tất cả đều trở thành tro bụi như những chiếc đỉnh giả kia.”
Anh siết chặt tay, rồi buông thõng. “Giờ đây, không còn là chuyện giữ đạo nữa, Tô Ẩn. Bởi vì đạo đã mục nát, đã không còn ai tin. Không còn là chuyện giành thiên hạ bằng binh đao hay mưu lược.”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Tô Ẩn, ánh mắt anh tuy mệt mỏi nhưng lại ánh lên một tia quyết tâm cuối cùng. “Giờ đây, tất cả những gì chúng ta phải làm… là giành lại nhân tâm!”
Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh là một sự thừa nhận đau đớn về thất bại trong việc duy trì niềm tin của dân chúng, nhưng cũng là một sự định hướng lại mục tiêu. Anh hiểu rằng, để có thể thống nhất Đại Việt và mang lại bình yên cho dân, anh không thể chỉ dựa vào quyền lực, vào những biểu tượng rỗng tuếch, mà phải thực sự chinh phục lại trái tim của mỗi người dân. Đây sẽ là cuộc chiến khó khăn nhất, cam go nhất, một cuộc chiến không có binh đao nhưng lại đòi hỏi sự hy sinh và nỗ lực phi thường.
Dư âm Long Sơn với việc các đỉnh giả lần lượt bị dân lật tung và thiêu rụi đã khiến niềm tin vào “chính thống” sụp đổ hoàn toàn. Trước tình hình đó, Đinh Bộ Lĩnh triệu tập Tô Ẩn và tuyên bố mục tiêu cấp thiết nhất hiện nay: “Không còn là chuyện giữ đạo – mà là giành lại nhân tâm.” Sự kiện này đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, chuyển trọng tâm của cuộc chiến từ tranh giành quyền lực vật chất sang cuộc đấu tranh giành lại niềm tin và ý chí của người dân, mở ra một chương mới đầy thử thách cho Trường Yên.