Lời truyền thư khắc đá bí ẩn và tin đồn về “Đỉnh thứ mười” đã gieo rắc sự hoang mang sâu sắc trong lòng các thế lực. Trong khi mọi ánh mắt đang đổ dồn vào cuộc tìm kiếm Cửu Đỉnh, và lòng dân đã không còn tin tưởng vào bất kỳ “đạo” nào, một sự kiện kỳ lạ và đầy điềm báo đã xảy ra, báo hiệu một bước ngoặt lớn cho Đại Việt.
Tại Long Sơn tự, một ngôi chùa cổ kính tọa lạc trên một ngọn đồi thoai thoải ở phía Bắc Hoa Lư, nơi tiếng chuông chùa vẫn thường vang vọng mỗi sớm chiều, bỗng chốc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Ngôi chùa này vốn nổi tiếng với kiến trúc độc đáo, được xây dựng hoàn toàn bằng những khối đá lớn, những bức tường đá rêu phong và những mái ngói cong vút như cánh chim. Chính giữa sân chùa là một tháp chuông uy nghi, cao vút, bên trong treo một chiếc chuông cổ bằng đồng xanh khổng lồ, đã hàng trăm năm tuổi.
Vào một đêm trăng khuyết, khi màn đêm buông xuống đặc quánh và không một ngọn gió nào lay động lá cây, một âm thanh kỳ lạ đã vang lên, làm chấn động toàn bộ vùng Long Sơn. Đó là tiếng chuông cổ Long Sơn tự đổ xuống. Không phải tiếng chuông được đánh, mà là tiếng kim loại va chạm vào đá, tiếng đổ vỡ kinh hoàng.
Những người dân sống quanh Long Sơn tự, đang chìm trong giấc ngủ, đều giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh rúng động đó. Họ đổ xô ra ngoài, lo lắng nhìn về phía ngôi chùa. Khi chạy đến, họ phát hiện chiếc chuông cổ khổng lồ đã rơi khỏi tháp chuông, nằm chỏng chơ trên nền đất đá. Điều kỳ lạ là không ai đánh chuông, và cũng không có dấu hiệu của sự phá hoại hay tấn công. Chiếc chuông dường như tự đổ.
Trong ánh trăng mờ ảo và ánh đuốc lập lòe của những người dân tò mò, một điều kỳ diệu và đáng sợ hơn đã lộ ra. Ngay dưới nền đất nơi chiếc chuông cổ vừa đổ xuống, một phiến đá lớn đã bị dịch chuyển, để lộ ra một cổ bia đã bị chôn vùi từ lâu. Trên phiến bia, những dòng chữ cổ xưa, ẩn chứa một lời sấm truyền, đã được khắc sâu.
Một vị sư già của Long Sơn tự, với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt đầy vẻ lo lắng, đã run rẩy đọc lên những dòng chữ đó:
“Vạn kiếp luân hồi, thịnh suy vô tận, Đạo mờ, Đỉnh ẩn, loạn lạc trùng trùng. Khi Thiên Minh tàn, Huyết Ảnh vẫy vùng, Nhật Nguyệt tranh đoạt, dân lầm than. Đến lúc thiên hạ không còn tin vào đỉnh – thì đỉnh thật sẽ hiện.”
Lời sấm truyền từ cổ bia đã khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi. Nó không chỉ là một lời tiên tri về tương lai, mà còn là một sự xác nhận cho tình hình hiện tại của Đại Việt. Đặc biệt, câu cuối cùng: “Đến lúc thiên hạ không còn tin vào đỉnh – thì đỉnh thật sẽ hiện” đã làm dấy lên sự hoang mang tột độ. Nó ngụ ý rằng, những chiếc Cửu Đỉnh mà các phe phái đang tranh giành, có thể không phải là những chiếc đỉnh thật, hoặc ý nghĩa của chúng đã bị hiểu sai.
Tin tức về sự kiện chuông vang Long Sơn và lời sấm truyền nhanh chóng lan về Trường Yên. Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và các vị Tam Trụ đều có mặt tại Long Sơn tự ngay trong đêm. Đinh Bộ Lĩnh, vẫn mặc bộ đồ vải gai mộc mạc, anh đứng cạnh chiếc chuông đổ, nhìn chằm chằm vào cổ bia.
“Thiên hạ không còn tin vào đỉnh…” Đinh Bộ Lĩnh lẩm bẩm, giọng anh đầy vẻ mệt mỏi. Anh ngước lên nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như đang chế giễu số phận của con người. Anh nhớ lại những lời của Thiết Bút Tăng về “không phe nào đủ tư cách nhận thiên đạo”, lời của Tô Ẩn về việc “mất ý nghĩa”, và cả những lá cờ trắng của Thiên Khởi Đạo đang bay phấp phới khắp nơi.
“Chủ công…” Tô Ẩn khẽ nói, vẻ mặt anh cũng đầy vẻ ưu tư.
Đinh Bộ Lĩnh thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. Anh không còn nhìn Tô Ẩn hay bất kỳ ai, ánh mắt anh dường như đang nhìn lên thiên văn, nơi những chòm sao vẫn dịch chuyển theo quy luật bất biến, mặc cho những cuộc chiến và sự hỗn loạn của loài người.
“Một cuộc tranh đỉnh, nhưng sẽ không còn ai đủ sức giữ đạo,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm khàn, đầy vẻ bất lực. Anh nhận ra rằng, cuộc đua giành Cửu Đỉnh đã trở nên vô nghĩa khi lòng dân đã hoàn toàn mất niềm tin. Dù có giành được đỉnh, cũng không còn ai đủ sức để xây dựng lại niềm tin đã mục nát, để giữ vững “đạo” của mình. Lời sấm truyền đã chứng minh rằng, “Thiên đạo” không phải là vật chất, mà là niềm tin của con người.
KẾT THÚC HỒI 11: THIẾT PHONG CỐ ẢI
Cuộc chiến tranh giành thiên hạ đã đạt đến một điểm ngoặt. Thiên hạ chia bốn:
- Trường Yên của Đinh Bộ Lĩnh, dù vẫn giữ được một phần chính danh, nhưng lòng dân đã ly tán, niềm tin đang lung lay dữ dội.
- Huyết Ảnh của Lạc Ẩn, dù mạnh về tà thuật và sự mê hoặc, nhưng nội bộ lại đang chia rẽ, và tham vọng quyền lực đã làm tha hóa bản chất tà giáo của hắn.
- Phe Ngô Nhật Khánh, tuy hùng mạnh về binh lực, nhưng lại quá tập trung vào quyền lực cá nhân, không thực sự thấu hiểu lòng dân.
- Và một thế lực mới, bí ẩn và đáng sợ hơn cả: Thiên Khởi Đạo của Vô Trần, một “Đạo Vô Chủ” đang lan rộng, phủ nhận mọi quyền lực, mọi đạo lý, và hướng dân chúng về một con đường tự do vô chính phủ.
Cửu Đỉnh đã không còn là biểu tượng của sự thống nhất, mà đã trở thành vật tranh giành tâm linh – chính trị – quyền lực. Các phe phái lao vào cuộc đua tìm kiếm những chiếc đỉnh, nhưng lại quên mất ý nghĩa thực sự của chúng.
Đinh Bộ Lĩnh không còn tin ai, cũng không được ai tin. Anh đã cố gắng thay đổi, đã xuống ruộng với dân, nhưng những vết thương của chiến tranh và sự xảo trá của kẻ thù đã làm lòng dân trở nên chai sạn. Niềm tin đã mất đi, và rất khó để xây dựng lại.
Cái còn lại – chỉ là đạo lý đang mục nát, những lời hứa suông, những triết lý bị bóp méo để phục vụ cho quyền lợi cá nhân. Và đáng sợ hơn cả, niềm tin nhân dân đang hướng về một thế lực ngoài cả ba phe, một thế lực không có hình hài, không có quyền lực, nhưng lại có sức mạnh lay chuyển tâm hồn: Thiên Khởi Đạo, với lời tuyên bố “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua”.
Cuộc chiến giờ đây không còn chỉ là tranh giành đất đai hay thành trì, mà là cuộc chiến giành lấy trái tim và khối óc của mỗi người dân Đại Việt, một cuộc chiến mà tương lai của thiên hạ hoàn toàn phụ thuộc vào việc ai sẽ thực sự tìm thấy và xây dựng lại “Đạo” trong lòng người.