CHƯƠNG 149 – TRUYỀN THƯ BA PHƯƠNG

 Phát hiện chấn động về chiếc đỉnh giả tại Long Phủ và âm mưu tạo dựng “chính thống giả” đã khiến các phe phái phải cảnh giác hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, sự phức tạp của tình hình Đại Việt chưa dừng lại ở đó. Ngay sau sự kiện Long Phủ, một thông điệp bí ẩn, mang theo lời lẽ vừa sâu sắc vừa đầy thách thức, đã đồng loạt được gửi đến ba thế lực đang tranh giành thiên mệnh.

Trong một buổi sáng sớm, khi sương còn giăng mắc trên cành cây, tại những nơi trú ẩn và căn cứ bí mật của Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Nhật KhánhLạc Ẩn, những mật thư lạ lùng đã được tìm thấy. Chúng không phải là những cuộn giấy thông thường, mà là những phiến đá nhỏ màu đen, được đẽo gọt thô sơ nhưng lại mang một vẻ cổ kính bí ẩn. Trên bề mặt mỗi phiến đá, những dòng chữ được khắc sâu, rõ ràng và mạch lạc, như thể được tạo ra bởi một sức mạnh phi phàm.

Tại Trường Yên, mật thư được tìm thấy trên bàn đá trong mật thất của Đinh Bộ Lĩnh, ngay cạnh Thiên Minh Lệnh. Anh đang mặc bộ áo vải sẫm màu giản dị, đôi mắt vẫn còn chút mệt mỏi sau những đêm dài suy tư. Anh cầm phiến đá lên, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó, và đọc từng dòng chữ.

Tại Hải Tây, Ngô Nhật Khánh đang ngồi trong đại điện lộng lẫy của hắn, xung quanh là những binh lính mặc giáp vàng uy nghi. Hắn ta, trong bộ gấm thêu rồng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, bỗng nhíu mày khi một cận vệ mang đến phiến đá lạ. Hắn ta cầm lấy, đôi mắt sắc lạnh quét qua những dòng chữ.

Tại trụ sở của Huyết Ảnh, Lạc Ẩn đang ngồi thiền trong căn phòng tối tăm nhất, ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu phản chiếu lên chiếc mặt nạ ngọc phỉ thúy. Một ma tăng của hắn, mặc áo choàng đen, im lặng đặt phiến đá lên bàn thờ trước mặt hắn. Lạc Ẩn không động đậy, nhưng luồng khí tức xung quanh hắn bỗng trở nên căng thẳng khi hắn đọc được nội dung.

Nội dung của mật thư là một thông điệp cô đọng nhưng đầy sức nặng, được khắc trên đá:

Đạo không ở Trường Yên, không ở Huyết, không ở Nhật. Đạo ở trong lòng thiên hạ. Ai có đỉnh, nếu mất lòng dân – cũng là không.

Lời lẽ này như một lời tuyên bố từ trời cao, một phán quyết vô hình giáng xuống đầu cả ba phe phái. Nó phủ nhận hoàn toàn quyền lực, sức mạnh, và cả những tuyên bố về “thiên mệnh” của họ. Thông điệp này không chỉ là một sự khẳng định của Thiên Khởi Đạo – rằng họ không theo bất kỳ phe phái nào – mà còn là một lời cảnh báo sâu sắc. Nó chỉ ra rằng, dù có giành được Cửu Đỉnh, dù có nắm giữ được quyền lực, nhưng nếu mất đi “lòng dân”, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

“Đạo ở trong lòng thiên hạ…” Đinh Bộ Lĩnh lặp lại, giọng anh khẽ khàng. Anh nhìn Tô Ẩn, người đang đứng cạnh anh. “Lời của Vô Trần, lời của Thiết Bút Tăng… Giờ đến cả một kẻ giấu mặt cũng đã nhìn ra. Chúng ta đã sai thật rồi.”

Tô Ẩn gật đầu. “Đây là một lời cảnh tỉnh, Chủ công. Kẻ này muốn nhắc nhở chúng ta về bản chất thật sự của thiên mệnh. Rằng Đỉnh chỉ là biểu tượng, còn lòng dân mới là nền tảng.”

Tại Hải Tây, Ngô Nhật Khánh đập mạnh phiến đá xuống bàn, tạo ra một tiếng va chạm chói tai. “Vô lý! Đạo là của kẻ mạnh! Kẻ nào có binh hùng tướng mạnh, kẻ đó mới có đạo! Những lời lẽ xảo trá này là của bọn đạo sĩ Thiên Khởi vô dụng!”

Nhưng dù nói vậy, trong lòng hắn ta vẫn dấy lên một nỗi bất an. Hắn biết rằng lời lẽ này, dù không phải của kẻ thù trực tiếp, nhưng lại có sức mạnh lay động lòng người, đặc biệt là khi dân chúng đã quá mệt mỏi với chiến tranh.

Tại Huyết Ảnh, Lạc Ẩn cười khẩy. “Thú vị. Một kẻ tự xưng là ‘Thiên Khởi’ lại dám phán xét cả ta, cả Đinh Bộ Lĩnh, và cả Ngô Nhật Khánh. Hắn ta nghĩ hắn là ai? Nhưng lời lẽ này… lại không hề sai.” Hắn ta nhắm mắt lại, dường như đang suy tính một điều gì đó. “Lòng dân… đúng là một thứ khó nắm bắt nhất.”


Cùng lúc đó, một tin đồn kỳ lạ và đáng sợ bắt đầu lan truyền khắp Đại Việt, không rõ nguồn gốc từ đâu. Người ta bắt đầu xì xào về “Đỉnh thứ mười”.

Tin đồn kể rằng, ngoài Cửu Đỉnh cổ xưa, biểu tượng của sự thống nhất và quyền lực, còn tồn tại một chiếc đỉnh thứ mười bí ẩn. Chiếc đỉnh này không được đúc bằng đồng, không có hoa văn chạm khắc, và cũng không phải là thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó được cho là tượng trưng cho “Thiên tâm bất định” – ý chí của trời không bao giờ cố định, luôn thay đổi theo lòng người.

“Nghe nói, chiếc đỉnh thứ mười đó không phải là vật chất,” một bà lão bán nước trà ở chợ nói với khách. “Mà là cái tâm của trời đất, cái lòng của muôn dân. Ai mà làm mất lòng dân, dù có đủ Cửu Đỉnh, cũng sẽ không thể nào nắm giữ được thiên hạ.”

“Đúng vậy,” một người đàn ông khác chen vào, giọng đầy vẻ mê tín. “Nó có thể hiện ra bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu. Nó là cái định mệnh vô hình, cái mà không ai có thể cưỡng lại.”

Tin đồn về “Đỉnh thứ mười” này đã gieo rắc sự lo lắng và ngờ vực sâu sắc trong lòng ba phe phái. Nó khiến cho cuộc đua giành Cửu Đỉnh trở nên vô nghĩa hơn, bởi vì ngay cả khi họ có được chín đỉnh, họ vẫn phải đối mặt với một ẩn số khó lường – “Thiên tâm bất định” và lòng dân.

Đối với Đinh Bộ Lĩnh, tin đồn này là một lời nhắc nhở sâu sắc về những gì anh đã trải nghiệm khi làm “Đạo nhân đất sét” và lời cảnh tỉnh của Thiết Bút Tăng. Nó củng cố thêm niềm tin của anh rằng, để giành được thiên hạ, anh không chỉ cần Cửu Đỉnh, mà còn phải giành được lòng dân.

Đối với Lạc Ẩn, “Đỉnh thứ mười” là một thách thức mới, một thứ mà hắn ta chưa thể kiểm soát bằng tà thuật hay sự mưu mô. Còn Ngô Nhật Khánh, hắn ta chỉ coi đó là lời đồn vô căn cứ của dân chúng mê muội, nhưng trong sâu thẳm, hắn vẫn cảm thấy một sự bất an khó lý giải.


Việc Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Nhật Khánh, Lạc Ẩn đồng loạt nhận được mật thư khắc trên đá với thông điệp “Đạo không ở Trường Yên, không ở Huyết, không ở Nhật. Đạo ở trong lòng thiên hạ. Ai có đỉnh, nếu mất lòng dân – cũng là không” đã giáng một đòn mạnh vào chính danh của ba phe. Cùng lúc đó, tin đồn về “Đỉnh thứ mười” – tượng trưng cho “Thiên tâm bất định” – đã làm phức tạp thêm cuộc đua giành Cửu Đỉnh. Điều này buộc các thế lực phải nhìn nhận lại bản chất của quyền lực và thiên mệnh, khi lòng dân và ý nghĩa của “đạo” trở thành yếu tố quyết định số phận của Đại Việt.