Sự biến mất đầy bí ẩn của Vô Trần và lời tuyên bố “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua” đã gieo rắc thêm sự hỗn loạn vào bức tranh chính trị Đại Việt. Trong khi ba phe phái vẫn đang loay hoay với những chiếc đỉnh thật và đỉnh giả, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, mở ra một bức màn mới về âm mưu thâm độc.
Tại Long Phủ, một thị trấn sầm uất nằm ven sông ở phía Nam Trường Yên, nổi tiếng với những khu chợ nhộn nhịp và những ngôi nhà mái ngói san sát. Không khí bình thường ở đây bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Một chiếc đỉnh giả đã bị phát hiện. Nó được tìm thấy trong một ngôi đền cổ nhỏ, mái ngói cong đã phủ đầy rêu phong, nằm khuất trong một con hẻm vắng.
Ban đầu, tin tức về việc tìm thấy một chiếc Cửu Đỉnh đã khiến cả thị trấn xôn xao. Dân chúng đổ xô đến xem, xì xào bàn tán về việc liệu đây có phải là chiếc đỉnh mà các phe phái đang tranh giành hay không. Tuy nhiên, sự hưng phấn nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi và sự ngờ vực khi những người có kiến thức về cổ vật bắt đầu nhận ra những điểm bất thường.
“Chiếc đỉnh này… có vẻ không phải là đỉnh thật!” Một lão già, vốn là một thợ đúc đồng có kinh nghiệm, thì thầm với vẻ lo lắng. “Hình như… có gì đó không đúng.”
Tin tức về chiếc đỉnh giả nhanh chóng đến tai Tô Ẩn tại Trường Yên. Anh lập tức cử Pháp sư Trương Linh đến Long Phủ để điều tra. Trương Linh là một vị pháp sư già nua, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt lại rất tinh anh và sâu sắc. Ông mặc bộ áo bào màu lam nhạt, tay cầm một cây trượng gỗ mục, toát lên vẻ cổ kính và uyên bác. Ông nổi tiếng với khả năng giải mã cổ pháp và kiến thức sâu rộng về các loại ấn ký.
Khi Trương Linh đến Long Phủ, ông không vội vàng phán xét chiếc đỉnh. Ông tiến đến gần, đặt cây trượng gỗ xuống đất, và dùng đôi bàn tay run rẩy nhưng cẩn trọng vuốt ve bề mặt chiếc đỉnh. Chiếc đỉnh được làm từ đồng đen, với những hoa văn chạm khắc cổ xưa, nhưng trên bề mặt của nó, Trương Linh nhận ra một điều kỳ lạ.
“Trên chiếc đỉnh này… có một ấn ký đặc biệt,” Trương Linh lẩm bẩm, đôi mắt ông nheo lại. “Một ấn ký được ẩn giấu rất sâu, phải dùng đến cổ pháp mới có thể nhìn thấy.”
Ông nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa. Một luồng ánh sáng xanh nhạt từ tay ông tỏa ra, bao trùm lấy chiếc đỉnh. Dưới ánh sáng đó, một hình ảnh mờ ảo bắt đầu hiện rõ trên bề mặt đỉnh. Đó là một chữ viết cổ, không phải chữ Hán hay chữ Nôm thông thường.
Trương Linh mở mắt, vẻ mặt ông đầy vẻ kinh ngạc và đau buồn. “Đây là… chữ ‘Giả’!” Ông nói, giọng run rẩy. “Nó không phải là một chữ viết bình thường… mà được viết bằng huyết pháp!”
“Huyết pháp?” Tô Ẩn, người cũng đã đến Long Phủ để trực tiếp theo dõi, lên tiếng. Anh mặc bộ áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. “Nghĩa là sao, Pháp sư?”
“Nghĩa là… chữ này được viết bằng máu,” Trương Linh giải thích, giọng ông đầy vẻ bi thương. “Không phải máu của kẻ sống, mà là máu của một người đã chết vì đạo lý, một người đã hy sinh thân mình để tố cáo một sự thật.”
Ông tiếp lời, ánh mắt đầy vẻ suy tư. “Đây là một loại huyết pháp cực kỳ cổ xưa, chỉ được sử dụng bởi những học giả chân chính, những người đã hiến dâng cả đời mình cho tri thức và đạo lý. Họ sẽ dùng chính sinh mệnh mình, viết ra những lời cảnh báo cuối cùng lên những vật phẩm quan trọng.”
Trương Linh đặt tay lên chiếc đỉnh, khuôn mặt ông trầm ngâm. “Kẻ đã tạo ra chiếc đỉnh giả này… và để lại ấn ký huyết pháp này… chắc chắn là một học giả tử vì đạo! Họ đã dùng máu và sinh mạng của mình để cảnh báo chúng ta về một âm mưu.”
Lời nói của Trương Linh đã mở ra một bức màn mới, một sự thật kinh hoàng. Không chỉ là một chiếc đỉnh giả đơn thuần, mà còn là một lời tố cáo đẫm máu. Tô Ẩn lập tức liên tưởng đến lời nói của đạo sĩ Trường Khê về “Đạo Vô Chủ” và những lời của Vô Trần về việc “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua”.
Từ những phát hiện của Pháp sư Trương Linh, kết luận gây chấn động đã được đưa ra: có người cố tình dựng “chính thống giả” để làm loạn lòng dân.
“Mục đích của chúng không phải là giành lấy quyền lực,” Tô Ẩn nói, ánh mắt anh lóe lên vẻ minh triết. “Mà là để phá hủy niềm tin vào mọi quyền lực, vào mọi đạo lý. Chúng muốn làm cho dân chúng hoàn toàn mất lòng tin, để rồi sau đó, một thế lực nào đó sẽ dễ dàng thao túng hoặc hủy diệt tất cả.”
Trương Linh gật đầu. “Người đã viết huyết pháp này là một người trung thực. Họ đã nhìn thấy một âm mưu lớn hơn cả việc tranh giành Cửu Đỉnh. Kẻ đứng sau đang lợi dụng sự hỗn loạn, lợi dụng lòng dân đã quá mệt mỏi với chiến tranh để gieo rắc sự ngờ vực, để biến mọi thứ thành hỗn loạn.”
Tô Ẩn quay sang các quan lại của mình. “Đây không chỉ là cuộc chiến tranh giành đỉnh, mà còn là cuộc chiến tranh giành niềm tin. Kẻ đứng sau đang cố gắng tạo ra một ‘chính thống giả’ – một niềm tin giả dối, một con đường giả dối – để đẩy Đại Việt vào vực thẳm của sự vô vọng và hỗn loạn. Chúng muốn dân chúng tin rằng không có bất kỳ con đường nào là đúng đắn, không có bất kỳ ai là đáng tin cậy.”
Việc phát hiện ra chữ “Giả” bằng huyết pháp trên chiếc đỉnh ở Long Phủ đã làm sáng tỏ hơn bản chất của “Thiên Khởi Đạo” và mối liên hệ của nó với “Đạo Vô Chủ”. Nó không chỉ là một phong trào tự phát, mà có thể có một kẻ đứng sau, một kẻ mưu đồ muốn phá hủy mọi trật tự xã hội bằng cách gieo rắc sự vô chính phủ và niềm tin mù quáng.
Việc một đỉnh giả bị phát hiện ở Long Phủ gây loạn, và sự xuất hiện của Pháp sư Trương Linh đã vén màn một âm mưu thâm độc. Bằng cách dùng cổ pháp giải mã ấn ký trên đỉnh, Trương Linh đã nhận ra chữ “Giả” được viết bằng huyết pháp của một học giả tử vì đạo. Điều này dẫn đến kết luận rằng: có người cố tình dựng “chính thống giả” để làm loạn lòng dân. Sự kiện này đã buộc Tô Ẩn và Trường Yên phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm hơn bao giờ hết, một kẻ không chỉ tranh giành quyền lực mà còn muốn phá hủy niềm tin và ý nghĩa của “đạo” trong lòng dân chúng.