CHƯƠNG 147 – THIÊN KHỞI CÔNG KHAI XƯNG ĐẠO

 Kế sách “Giả Đỉnh” của Tô Ẩn đã thành công ngoài mong đợi, giúp Trường Yên có cơ hội tìm kiếm Cửu Đỉnh thật mà không bị cản trở. Tuy nhiên, sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu. Trong khi ba thế lực lớn đang mải miết chạy đua theo những chiếc đỉnh giả, một mối nguy hiểm tiềm tàng khác đã chính thức lộ diện, một lần nữa khuấy động lòng dân và thách thức mọi quyền lực: “Thiên Khởi Đạo” đã công khai xưng đạo.

Tại Trường Lâm, một ngôi làng nhỏ yên bình nằm ẩn mình giữa những rừng tre xanh ngát ở vùng phía Tây Bắc, nơi người dân sống chủ yếu bằng nghề đan lát và trồng trọt, không khí bỗng trở nên vô cùng sôi động. Ngôi làng vốn chỉ có những căn nhà tranh vách đất đơn sơ, những con đường đất nhỏ hẹp và một đình làng cổ kính với mái ngói cong đã bạc màu thời gian. Nhưng giờ đây, hàng ngàn người dân từ khắp nơi đã đổ về, biến Trường Lâm thành một trung tâm chú ý.

Đám đông tụ tập đông nghịt tại bãi đất trống giữa làng, nơi có một cây đa cổ thụ rợp bóng. Họ không phải là những binh lính hung hăng, cũng không phải những tín đồ cuồng tín của Huyết Ảnh. Họ là những người dân bình thường, những nông dân chân lấm tay bùn, những người thợ thủ công, những người đã quá mệt mỏi với chiến tranh và sự bất công. Ánh mắt họ nhìn về phía một bóng hình đang đứng dưới gốc cây đa, đầy sự tò mò và hy vọng.

Đó chính là lãnh tụ của “Thiên Khởi Đạo” – một ẩn tăng trẻ tên Vô Trần. Anh ta không mang vẻ ngoài hùng dũng của tướng quân, hay vẻ thần bí của đạo sĩ. Vô Trần chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, vóc dáng thanh mảnh, thư sinh, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại toát lên vẻ điềm tĩnh lạ thường, ánh mắt anh sáng ngời như vì sao đêm. Anh mặc một bộ áo cà sa màu xám tro giản dị, đã sờn cũ, không có bất kỳ trang sức hay biểu tượng quyền lực nào. Trông anh ta như một người phàm trần, nhưng lời nói và khí chất lại có sức cuốn hút mãnh liệt.

“Hỡi con dân Đại Việt!” Vô Trần cất tiếng, giọng anh ta không hề lớn, nhưng lại vang vọng rõ ràng đến từng tai người trong đám đông, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó khuếch đại âm thanh. “Các ngươi đã quá mệt mỏi với những cuộc chiến vô nghĩa, với những lời hứa hão huyền, với những kẻ tự xưng là ‘Thiên mệnh’ nhưng lại chỉ mang đến khổ đau cho các ngươi!”

Anh ta giơ tay lên, chỉ vào những lá cờ trắng mang chữ “Khởi” đang bay phấp phới khắp làng. “Chúng ta không cần đỉnh đồng! Chúng ta không cần ngai vàng! Chúng ta không cần những luật lệ hà khắc!”

Vô Trần tuyên bố, giọng anh ta vang vọng, đầy sức thuyết phục: “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua!

Lời tuyên bố của Vô Trần đã gây chấn động toàn bộ Trường Lâm. Nó đánh thẳng vào bản chất của cuộc chiến tranh giành Cửu Đỉnh, phủ nhận hoàn toàn ý nghĩa của việc tranh giành quyền lực. Anh ta khẳng định rằng “Thiên đạo” không phải là thứ thuộc về các biểu tượng vật chất hay những kẻ nắm giữ quyền lực, mà nó tồn tại trong ý chí, trong lương tri, và trong khát vọng bình an của mỗi người dân.

“Mỗi người dân, mỗi trái tim lương thiện, chính là một phần của Thiên đạo!” Vô Trần tiếp lời, ánh mắt anh ta rực sáng. “Chúng ta không cần một vị vua để dẫn dắt, không cần một chiếc đỉnh để định đoạt số phận! Chúng ta chỉ cần sự đoàn kết, sự lương thiện, và ý chí tự do của mỗi người!”

Những lời của Vô Trần đã thu hút hàng ngàn dân đến lắng nghe. Họ không chỉ lắng nghe bằng tai, mà còn bằng cả trái tim. Những lời nói giản dị nhưng đầy sức mạnh đó đã chạm đến tận cùng nỗi đau và khát vọng của họ. Nhiều người đã rơi nước mắt, nhiều người đã hô vang “Thiên Khởi Đạo!” không phải vì cuồng tín mà vì họ tìm thấy một tia hy vọng mới, một con đường thoát khỏi sự hỗn loạn.

Tin tức về sự xuất hiện của Vô Trần và lời tuyên bố “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua” nhanh chóng truyền đến tai Đinh Bộ Lĩnh, Lạc Ẩn và Ngô Nhật Khánh. Cả ba phe đều cử người ám sát Vô Trần, bởi vì những lời tuyên bố của anh ta đã trực tiếp đe dọa đến quyền lực và sự chính danh của họ.

Từ Trường Yên, Phạm Bạch Hổ cử đi một đội thích khách tinh nhuệ, mặc trang phục đen, mang theo những vũ khí sắc bén. Từ Huyết Ảnh, Lạc Ẩn phái đi những đạo sĩ Huyết Ảnh thiện chiến nhất, chúng mang theo bùa chú và tà thuật, di chuyển như những bóng ma. Và từ Hải Tây, Ngô Nhật Khánh cũng ra lệnh cho những sát thủ máu lạnh nhất của hắn ta, mặc áo giáp nhẹ, mang theo cung tên tẩm độc.

Cả ba nhóm sát thủ đều bí mật tiến vào Trường Lâm dưới lớp vỏ bọc dân thường. Họ ẩn nấp trong rừng tre, trên mái nhà, chờ đợi cơ hội ra tay.

Tuy nhiên, khi Vô Trần đang nói chuyện với dân chúng dưới gốc cây đa, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra. Một trong những đạo sĩ Huyết Ảnh đã phóng ra một luồng khí độc màu tím về phía Vô Trần. Ngay lập tức, một sát thủ của Ngô Nhật Khánh đã bắn ra một mũi tên tẩm độc, và một thích khách của Trường Yên đã vung kiếm lao tới.

Nhưng Vô Trần dường như đã biết trước. Anh ta chỉ khẽ mỉm cười. Ngay khi những đòn tấn công suýt chạm vào người, thân ảnh của anh ta bỗng trở nên mờ ảo, và rồi biến mất như một làn khói. Không một tiếng động, không một dấu vết. Anh ta dường như đã hòa vào không khí, biến mất như bóng.

Ba nhóm sát thủ nhìn nhau đầy bàng hoàng. Họ đã thất bại một cách khó hiểu. Không ai có thể giải thích được cách Vô Trần biến mất, như thể anh ta chưa từng tồn tại ở đó. Những người dân chứng kiến cảnh tượng đó lại càng tin rằng Vô Trần là một vị thần, một bậc thánh nhân được trời phái xuống.

Sự kiện này đã càng làm dấy lên sự hoang mang trong lòng ba phe phái. Họ không thể hiểu được sức mạnh của “Thiên Khởi Đạo”, và sự xuất hiện bí ẩn của Vô Trần đã trở thành một nỗi ám ảnh. Lời tuyên bố “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua” giờ đây không chỉ là một khẩu hiệu, mà là một sự thật đang dần ăn sâu vào tâm trí của hàng triệu người dân Đại Việt, thách thức toàn bộ cơ cấu quyền lực đang tồn tại.


Sự kiện lãnh tụ Thiên Khởi Đạo – ẩn tăng trẻ Vô Trần – xuất hiện tại Trường Lâmdiễn thuyết thu hút hàng ngàn dân là một bước ngoặt lớn. Lời tuyên bố “Thiên đạo nằm trong lòng dân – không cần đỉnh, không cần vua” đã trực tiếp thách thức mọi quyền lực. Việc ba phe đều cử người ám sát nhưng thất bại, và Vô Trần biến mất như bóng đã khiến Thiên Khởi Đạo trở thành một thế lực bí ẩn và đáng sợ. Điều này không chỉ làm phức tạp thêm cuộc chiến giành quyền lực, mà còn đẩy Đinh Bộ Lĩnh và các phe phái vào một cuộc đối đầu tư tưởng gay gắt hơn bao giờ hết, khi ý nghĩa của “đạo” đang được định nghĩa lại.