CHƯƠNG 145 – THIẾT BÚT LUẬN ĐẠO

 Chiến thắng tại Cố Ải, dù vất vả và phải trả giá bằng vết thương nặng của Lãnh Hỏa, đã mang lại một chút bình yên tạm thời cho Trường Yên. Tuy nhiên, sự xuất hiện của “Thiên Khởi Đạo” và việc lòng dân dao động đã khiến Đinh Bộ Lĩnh cùng Tam Trụ nhận ra rằng, cuộc chiến không chỉ nằm ở binh đao mà còn ở chính bản chất của “đạo”. Để đối phó với những thách thức về niềm tin và sự chính danh, Thiết Bút Tăng, vị Trị Văn uyên bác, đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Tại một khu vực rộng lớn và trang nghiêm trong khuôn viên Trường Yên, ngay gần Vạn Thọ Đài nhưng được cải tạo lại hoàn toàn với những mái che bằng vải lụa trắng và những tấm thảm thêu hoa văn tinh xảo, một sự kiện chưa từng có đã diễn ra: “Thiên Đạo Luận Hội”. Đây không phải là một buổi lễ tế thần, mà là một cuộc tranh luận học thuật và tâm linh, được thiết kế để tìm kiếm chân lý về “đạo”. Các kiến trúc xung quanh được trang trí đơn giản, không cầu kỳ, chỉ tập trung vào sự thanh tịnh và tri thức.

Thiết Bút Tăng, trong bộ y phục nâu sòng đã sờn cũ, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ uyên bác và đầy suy tư, đích thân chủ trì buổi luận hội. Ông đã triệu tập các đạo sĩ lớn khắp các vùng của Đại Việt, không chỉ những người thuộc Pháp Đạo của Trường Yên, mà cả những ẩn sĩ từ các núi sâu, những đạo sĩ từ các am tự cổ kính, và thậm chí cả những học giả Nho giáo, Phật giáo có tư tưởng khai phóng. Họ ăn mặc đa dạng, từ những bộ áo bào màu sắc rực rỡ đến những bộ y phục vải thô sơ, tất cả đều mang chung vẻ trầm tư và sự khao khát tìm kiếm chân lý.

Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và Phạm Bạch Hổ cũng có mặt, ngồi ở hàng ghế đầu, lắng nghe một cách nghiêm túc. Đinh Bộ Lĩnh vẫn giữ phong thái giản dị của “Đạo nhân đất sét”, nhưng ánh mắt anh lại rất tập trung.

“Hỡi các vị đạo sĩ, các bậc hiền triết!” Thiết Bút Tăng cất tiếng, giọng ông trầm ấm nhưng lại có sức lay động lòng người. “Thiên hạ đang loạn lạc, lòng người đang ly tán. Các thế lực đều tự xưng là ‘chính đạo’, nhưng đâu mới là con đường đúng đắn? Hôm nay, tại đây, chúng ta sẽ cùng nhau tranh luận về một chủ đề vô cùng quan trọng: ‘Cái gì là Đạo Thống?’

Chủ đề này đã làm dấy lên một làn sóng tranh luận sôi nổi trong suốt nhiều ngày. “Đạo Thống” không chỉ đơn thuần là quyền lực cai trị, mà còn là dòng chảy của tư tưởng, của niềm tin, của chính nghĩa được truyền từ ngàn xưa.

Các đạo sĩ, học giả lần lượt trình bày quan điểm của mình. Có người cho rằng “Đạo Thống” phải là của dòng dõi hoàng tộc, của những người có thiên mệnh từ trời. Có người lại khẳng định “Đạo Thống” phải dựa trên sức mạnh của binh đao, kẻ mạnh sẽ có quyền định đoạt. Lại có người tin rằng “Đạo Thống” nằm ở việc khai sáng dân trí, ở những lời dạy cao siêu. Thậm chí có cả những người, chịu ảnh hưởng từ “Thiên Khởi Đạo”, cho rằng “Đạo Thống” không nên tồn tại, mọi thứ nên trở về với bản nguyên vô chủ.

Cuộc tranh luận diễn ra gay gắt, với những lập luận sắc bén, những câu hỏi xoáy sâu vào bản chất của quyền lực và niềm tin. Thiết Bút Tăng, với sự minh triết của mình, đã lắng nghe tất cả, đôi khi ông chỉ khẽ gật đầu, đôi khi ông lại đặt ra những câu hỏi phản biện sâu sắc.

Vào ngày cuối cùng của buổi luận hội, khi không khí trở nên tĩnh lặng hơn, Thiết Bút Tăng đã tổng kết lại tất cả các quan điểm. Ông hẽm mắt nhìn ra xa xăm, rồi từ từ mở lời:

“Sau nhiều ngày tranh luận, ta đã lắng nghe tất cả các ý kiến. Ta đã nhìn thấy sự thật ẩn chứa trong mỗi quan điểm, và cả những sai lầm trong mỗi con đường.”

Ông quay về phía đám đông các đạo sĩ và học giả. “Chúng ta đã nói về quyền lực, về dòng dõi, về sức mạnh, về những lời giáo huấn. Nhưng có một điều chúng ta cần phải nhìn nhận rõ ràng.”

Thiết Bút Tăng hít một hơi thật sâu, rồi đưa ra kết luận gây chấn động toàn bộ buổi luận hội, và cả Trường Yên:

“Dựa trên những gì đã xảy ra, dựa trên những nỗi thống khổ mà dân chúng đang gánh chịu, và dựa trên sự hoài nghi đang lan rộng trong lòng người… Ta xin long trọng tuyên bố rằng: Không phe nào hiện nay có đủ tư cách nhận thiên đạo!

Lời kết luận của Thiết Bút Tăng như một tiếng sét đánh ngang tai tất cả mọi người. Các đạo sĩ, học giả đều ngỡ ngàng, bởi họ đã mong đợi một lời khẳng định về “Đạo Thống” của Trường Yên, hoặc ít nhất là một lời kết tội rõ ràng cho Huyết Ảnh và phe Ngô Nhật Khánh. Nhưng thay vào đó, Thiết Bút Tăng lại phủ nhận tất cả.

“Đinh Bộ Lĩnh không thể nhận thiên đạo khi dân chúng còn đói khổ, khi lòng tin còn bị lung lay,” Thiết Bút Tăng tiếp lời, giọng ông mạnh mẽ, dứt khoát. “Lạc Ẩn không thể nhận thiên đạo khi hắn ta dùng tà thuật, dùng sự mê hoặc để thao túng lòng người, biến họ thành công cụ. Ngô Nhật Khánh cũng không thể nhận thiên đạo khi hắn ta chỉ màng đến quyền lực, đến việc khôi phục dòng dõi mà quên đi nỗi đau của dân chúng.”

Ông giơ tay lên, như muốn ôm lấy cả tấm lòng của dân tộc. “Thiên đạo không nằm ở quyền lực, không nằm ở dòng dõi, cũng không nằm ở những lời giáo huấn trống rỗng. Thiên đạo nằm ở lòng dân! Và khi lòng dân đã bị chia rẽ, đã không còn niềm tin vào bất kỳ ai, thì không một ai có đủ tư cách để nhận lấy thiên đạo!”

Lời kết luận của Thiết Bút Tăng không chỉ gây chấn động tại buổi luận hội, mà còn lan truyền nhanh chóng khắp Đại Việt. Nó không chỉ là một lời phê phán thẳng thắn mà còn là một sự thừa nhận đau lòng về tình trạng hiện tại của đất nước.

Tô Ẩn nhìn Thiết Bút Tăng với ánh mắt đầy sự thán phục. Anh biết rằng đây là một bước đi cực kỳ táo bạo, nhưng cũng là bước đi cần thiết để lay tỉnh tất cả mọi người. Lời kết luận này không chỉ làm suy yếu uy tín của Lạc Ẩn và Ngô Nhật Khánh, mà còn buộc chính Trường Yên phải nhìn lại mình, phải thực sự thay đổi để xứng đáng với “Đạo Thống” chân chính.


Thiết Bút Tăng đã tổ chức “Thiên Đạo Luận Hội” tại Trường Yên với chủ đề “Cái gì là Đạo Thống?”. Cuộc luận hội đã kết thúc với một kết luận gây chấn động: “Không phe nào hiện nay có đủ tư cách nhận thiên đạo.” Điều này không chỉ là lời phủ nhận toàn bộ các thế lực tranh giành quyền lực, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh cho chính Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên, buộc họ phải thực sự thay đổi để xứng đáng với niềm tin của dân chúng và giành lại “Đạo Thống” chân chính. Đây là một bước đi táo bạo, mở ra một chương mới cho cuộc đấu tranh giành lại ý nghĩa của “đạo” và sự thống nhất của Đại Việt.