CHƯƠNG 143 – QUÂN HỔ LANG NỔI LOẠN

 Cuộc chia rẽ trong Huyết Ảnh và sự xuất hiện của “Thiên Khởi Đạo” đã đẩy Đại Việt vào một cuộc khủng hoảng niềm tin sâu sắc. Trong khi Đinh Bộ Lĩnh đang vật lộn để giành lại lòng dân, thì mối họa lại bùng phát ngay trong lòng quân đội của ông.

Tại thao trường lớn của Trường Yên, nơi những buổi luyện tập thường ngày diễn ra trong không khí kỷ luật thép, giờ đây lại bị bao trùm bởi sự xôn xao và bất mãn. Quân đội của Phạm Bạch Hổ, vốn được biết đến với sức mạnh và sự trung thành, bắt đầu có dấu hiệu bị kích động và chia rẽ nghiêm trọng. Những lời tuyên truyền của “Thiên Khởi Đạo” do Vũ Toàn và những kẻ đồng lõa rải rác đã bắt đầu ăn sâu vào tâm trí binh lính.

Những tờ truyền đơn với nội dung “Đạo nào sát dân thì không phải đạo thật”“Cả ba phe đều sai” không chỉ xuất hiện trong các làng mạc mà còn lén lút được truyền tay trong doanh trại. Những buổi tranh cãi nảy lửa diễn ra sau những giờ huấn luyện, trong những lều bạt tối tăm. Những binh lính, đặc biệt là những người xuất thân từ dân oan, nạn dân, bắt đầu đặt câu hỏi về mục đích thực sự của cuộc chiến.

“Chúng ta chiến đấu vì cái gì?” Một binh sĩ trẻ, khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ, thì thầm với đồng đội trong lều. “Họ nói chúng ta vì dân, nhưng dân thì vẫn đói khổ, vẫn phải chịu đựng binh đao!”

Một binh sĩ khác, đã có tuổi, vốn là nông dân bị mất ruộng, gật đầu: “Lệnh của Chủ công thì cứ đánh giặc này, dẹp giặc kia. Nhưng đâu có thấy ai xuống ruộng với chúng ta? Đâu có thấy ai lo cho miếng cơm manh áo của dân?”

Những lời lẽ như vậy, được gieo rắc bởi những kẻ tin theo “Thiên Khởi Đạo”, đã biến sự hoài nghi thành sự bất mãn, và sự bất mãn thành sự phản kháng. Tình hình ngày càng trở nên khó kiểm soát.

Vào một đêm mưa gió, khi bầu trời đen kịt và sấm chớp rền vang, một sự kiện nghiêm trọng đã xảy ra. Một nhóm sĩ quan dưới quyền Phạm Bạch Hổ, trong đó có cả một số người từng là bạn cũ của Vũ Toàn, đã bỏ trốn. Họ không đi một mình, mà còn lôi kéo theo hàng trăm binh lính khác, chủ yếu là những người lính trẻ và những người đã quá mệt mỏi với chiến tranh.

Họ không chạy về phía Ngô Nhật Khánh hay Lạc Ẩn, mà lại trốn về phía Giang Tây, nơi những lá cờ trắng của “Thiên Khởi Đạo” vẫn đang bay phấp phới. Tại đây, họ không chiếm thành trì hay tấn công quân đội. Thay vào đó, họ cùng với những người dân địa phương đã chịu ảnh hưởng của “Thiên Khởi Đạo”, tự mình lập nên những “Nghĩa Thôn”.

Những “Nghĩa Thôn” này không có tường thành kiên cố hay cờ hiệu quyền lực. Chúng là những làng xã tự trị, nơi mọi người cùng nhau cày cấy, cùng nhau chia sẻ lương thực, và cùng nhau sống theo một triết lý đơn giản: “Không ai là chủ, không ai là nô lệ.” Họ tuyên bố không thuộc Trường Yên, không tuân theo bất kỳ quyền lực nào. Họ chỉ tin vào sự tự do và sự bình đẳng giữa người với người. Những Nghĩa Thôn này được xây dựng một cách đơn sơ, chủ yếu là nhà tranh vách đất, nhưng lại mang một ý nghĩa tinh thần mạnh mẽ, đại diện cho một lối thoát khỏi sự hỗn loạn.

Tin tức về những “Nghĩa Thôn” này nhanh chóng lan truyền, thu hút thêm nhiều người dân và binh lính bỏ trốn đến gia nhập. Điều này không chỉ là một sự mất mát về quân số, mà còn là một đòn giáng mạnh vào uy tín của Trường Yên.

Phạm Bạch Hổ, vị Trị Binh uy nghi, người nổi tiếng với sự cương trực và quyết đoán, đã vô cùng tức giận khi nghe tin. Ông là một người đàn ông của kỷ luật và trật tự, không thể chấp nhận sự phản bội và ly khai trong quân đội của mình.

Trong một buổi họp khẩn cấp của Tam Trụ, Phạm Bạch Hổ đập mạnh tay xuống bàn, giọng ông vang dội cả căn phòng. “Không thể chấp nhận được! Đây là hành vi phản quốc! Ta sẽ đích thân dẫn quân trấn áp mạnh tay! Phải diệt trừ tận gốc những cái gọi là ‘Nghĩa Thôn’ đó, phải xử tử những kẻ bỏ trốn để làm gương!”

Tô Ẩn, người đã dành nhiều thời gian để thấu hiểu lòng dân và triết lý của “Lược Thiên Kinh”, lập tức phản đối. Anh đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng nhưng giọng nói lại đầy kiên định.

“Không thể được, Phạm Trị Binh!” Tô Ẩn nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Phạm Bạch Hổ. “Ngài không thể làm vậy! Đó không phải là binh lính phản loạn theo giặc, mà là những người dân đã mất niềm tin, những người lính đã quá mệt mỏi với chiến tranh! Chúng ta có thể bắt họ, trừng phạt họ, nhưng điều đó sẽ không giải quyết được vấn đề.”

Anh hít một hơi sâu. “Nếu chúng ta dùng binh đao để trấn áp những Nghĩa Thôn đó, nếu chúng ta tàn sát những người dân đang tìm kiếm tự do, thì chúng ta sẽ tự tay hủy hoại chính mình! Chúng ta sẽ chứng minh cho lời nói của ‘Thiên Khởi Đạo’ là đúng: ‘Đánh dân là mất quốc!’ Một khi đã đánh dân, thì chúng ta sẽ mất tất cả, không còn ai tin vào ‘Thiên Minh Lệnh’ nữa!”

Đinh Bộ Lĩnh, người đã im lặng lắng nghe, giờ đây lên tiếng. Anh nhìn cả Phạm Bạch Hổ và Tô Ẩn. Anh nhớ lại những ngày tháng làm “Đạo nhân đất sét”, nhớ lại những khuôn mặt khắc khổ của dân làng, những giọt mồ hôi của họ. Anh hiểu rằng, Tô Ẩn nói đúng. Trấn áp bằng bạo lực chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ, biến những người dân đang hoài nghi thành kẻ thù thực sự.

Cuộc tranh luận giữa Phạm Bạch HổTô Ẩn đã cho thấy sự khác biệt trong cách tiếp cận vấn đề của hai vị Tam Trụ, một bên muốn dùng sức mạnh để giữ vững kỷ luật, một bên muốn dùng sự thấu hiểu để giành lại lòng tin. Quyết định của Đinh Bộ Lĩnh sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của Trường Yên và cả Đại Việt.


Việc quân đội của Phạm Bạch Hổ bị kích động và chia rẽ bởi tuyên truyền của “Thiên Khởi Đạo”, cùng với việc một số sĩ quan bỏ trốn về Giang Tây để lập “Nghĩa Thôn” không thuộc Trường Yên, đã tạo nên một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng. Sự đối lập giữa quan điểm trấn áp mạnh tay của Phạm Bạch Hổ và lời phản đối của Tô Ẩn rằng “Đánh dân là mất quốc” đã đẩy Đinh Bộ Lĩnh vào một tình thế khó xử. Đây là một phép thử cho sự lãnh đạo của ông, liệu ông sẽ chọn con đường nào để đối phó với mối họa “Đạo Vô Chủ” và giành lại lòng dân.