Khi những lá cờ trắng Giang Tây vẫn còn phấp phới, gieo rắc sự hoài nghi vào mọi quyền lực, thì trong lòng đối thủ đáng sợ nhất của Trường Yên – Huyết Ảnh – một cuộc chia rẽ sâu sắc đang ngấm ngầm diễn ra, đe dọa phá vỡ chính thứ sức mạnh hắc ám mà chúng đang sở hữu.
Trụ sở chính của Huyết Ảnh, một quần thể kiến trúc đồ sộ và u ám nằm ẩn mình sâu trong một thung lũng đá vôi hiểm trở, được bao phủ bởi sương mù dày đặc và những bức tường đá cao ngút. Các tòa tháp nhọn hoắt vươn lên trời, cửa ra vào được chạm khắc những hình thù quái dị, và những lá bùa chú treo khắp nơi, tạo nên một không gian đầy vẻ rùng rợn và tà dị. Bên trong, không khí luôn đặc quánh mùi hương của thảo dược và ma thuật.
Trong những căn phòng ngầm tối tăm nhất của Huyết Ảnh, nội bộ mâu thuẫn đã bùng phát gay gắt giữa hai phe phái chính. Một bên là phe “cổ pháp”, những đạo sĩ già nua, bảo thủ, tin tưởng tuyệt đối vào những nghi lễ, bùa chú, và quyền năng nguyên thủy của Huyết Đạo Chi Tộc. Họ mặc những bộ áo choàng đen thêu hình những con thú dữ kỳ dị, khuôn mặt ẩn sau những chiếc mặt nạ gỗ thô sơ, ánh mắt đầy vẻ cuồng tín và khao khát sức mạnh cổ xưa. Họ tôn sùng những phép thuật bí truyền, tin rằng chỉ có quay về với những nghi thức nguyên thủy nhất mới có thể đạt được quyền năng tối thượng.
Đối lập với họ là phe “thế tục hóa”, do Lạc Ẩn dẫn đầu. Phe này bao gồm những đạo sĩ trẻ hơn, linh hoạt hơn, những kẻ muốn kết hợp tà thuật với các thủ đoạn chính trị, lợi dụng lòng dân và sự bất mãn để gây dựng quyền lực thực tế. Lạc Ẩn, với bộ đạo phục trắng tinh khiết và mặt nạ ngọc phỉ thúy, luôn thể hiện phong thái siêu phàm, thoát tục, nhưng ẩn chứa sự mưu mô tột bậc.
Trong một buổi họp kín của các trưởng lão Huyết Ảnh, Lạc Ẩn và một trong những trưởng lão phe cổ pháp, Bạch Ảnh, đã xảy ra tranh cãi nảy lửa. Bạch Ảnh là một đạo sĩ già nua, xương xẩu, với đôi mắt trũng sâu và giọng nói khàn khàn. Ông ta mặc một bộ áo choàng đen tuyền không có bất kỳ họa tiết nào, chỉ đơn giản là màu đen tuyền, thể hiện sự cứng nhắc và bám chấp vào truyền thống.
“Lạc Ẩn! Ngươi đang làm ô uế Huyết Đạo Chi Tộc!” Bạch Ảnh gầm gừ, từng lời ông ta như tiếng xé gió. “Ngươi dùng những lời lẽ hoa mỹ để lôi kéo dân đen, ngươi biến giáo phái của chúng ta thành một lũ phàm phu tục tử! Huyết Đạo là của tà thuật, của sức mạnh siêu nhiên, chứ không phải để cai trị một lũ nông dân ngu dốt!”
Lạc Ẩn vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. “Bạch Ảnh à, ngươi quá cổ hủ! Sức mạnh tối thượng không chỉ nằm ở những lời chú hay những bùa phép lỗi thời. Sức mạnh thực sự là nằm ở lòng người! Ngươi có thể hô phong hoán vũ, nhưng nếu không có ai tin theo ngươi, thì ngươi có thể làm được gì? Thiên hạ này, cuối cùng vẫn thuộc về kẻ nào có được lòng dân!”
“Lòng dân là thứ yếu! Sức mạnh mới là tối thượng!” Bạch Ảnh đập mạnh xuống bàn đá, khiến những bình hương trên bàn rung lên bần bật. “Ngươi đã quên mất mục đích ban đầu của chúng ta! Ngươi đã trở nên quá tham lam quyền lực thế tục!”
Mâu thuẫn giữa hai phe ngày càng sâu sắc. Phe “cổ pháp” không tin vào khả năng cai trị của Lạc Ẩn, cho rằng hắn ta quá chú trọng vào việc thế tục hóa Huyết Ảnh, làm mất đi bản chất tà giáo của nó. Ngược lại, Lạc Ẩn lại coi những trưởng lão cổ pháp là những kẻ bảo thủ, không nhìn xa trông rộng, và sẽ cản trở con đường xưng đế của hắn.
Chính vì sự mâu thuẫn này, Bạch Ảnh đã ngầm nảy sinh một ý đồ riêng. Ông ta tin rằng Lạc Ẩn sẽ thất bại trong việc thống nhất Huyết Ảnh, và việc hợp tác với một thế lực bên ngoài sẽ giúp phe “cổ pháp” giành lại quyền kiểm soát, đồng thời cũng ngăn chặn Lạc Ẩn trở nên quá mạnh. Bạch Ảnh quyết định sẽ âm mưu liên kết với Ngô Nhật Khánh.
Trong một đêm tối, tại một ngôi đền đổ nát nằm ven biển, nơi những con sóng vỗ vào bờ tạo ra âm thanh buồn bã, Bạch Ảnh đã bí mật gặp gỡ một sứ giả của Ngô Nhật Khánh. Sứ giả là một người đàn ông trung niên, mặc bộ áo lụa màu xanh đậm, dáng người thấp bé nhưng đôi mắt lại rất tinh ranh.
“Ngươi muốn gì?” Sứ giả của Ngô Nhật Khánh hỏi, giọng hắn ta đầy vẻ dè chừng. “Ngươi dám phản bội Lạc Tông Tổ?”
Bạch Ảnh cười khẩy. “Lạc Ẩn chỉ là một kẻ tham lam, muốn dùng Huyết Ảnh để xây dựng đế nghiệp riêng. Ta không muốn Huyết Ảnh bị tha hóa. Ngươi hãy nói với Ngô Nhật Khánh rằng, ta có thể giúp hắn giành được một trong những chiếc đỉnh cổ mà hắn đang khao khát.”
Bạch Ảnh lôi ra một tấm bản đồ da cũ kỹ, trên đó có đánh dấu vị trí của một đỉnh cổ khác – chiếc đỉnh mà Lạc Ẩn vẫn đang âm thầm tìm kiếm. “Ta sẽ trao đổi một đỉnh cổ này cho Ngô Nhật Khánh. Đổi lại, hắn phải giúp ta một điều.”
Sứ giả của Ngô Nhật Khánh nheo mắt. “Điều gì?”
“Ta muốn quyền kiểm soát vùng Đông Nam của Đại Việt,” Bạch Ảnh nói. “Vùng Đông Nam là nơi có nhiều địa điểm linh thiêng, nơi ta và những người theo phe cổ pháp có thể tự do thực hiện những nghi lễ của mình, không bị Lạc Ẩn can thiệp. Đồng thời, ta cũng muốn Ngô Nhật Khánh cam kết sẽ không tấn công hay gây hấn với Huyết Ảnh của phe ta. Ta sẽ chỉ tập trung vào việc nghiên cứu và thực hành tà thuật cổ xưa, không tham gia vào những cuộc tranh giành thế tục của các ngươi.”
Lời đề nghị của Bạch Ảnh là một sự cám dỗ lớn đối với Ngô Nhật Khánh. Nếu có thêm một đỉnh cổ, hắn ta sẽ có lợi thế lớn trong cuộc đua giành Cửu Đỉnh. Và nếu có thể kiểm soát vùng Đông Nam, đó sẽ là một căn cứ vững chắc cho hắn ta. Quan trọng hơn, việc Huyết Ảnh bị chia rẽ sẽ làm suy yếu Lạc Ẩn, tạo điều kiện thuận lợi cho Ngô Nhật Khánh.
Sứ giả của Ngô Nhật Khánh mỉm cười. “Thỏa thuận này nghe có vẻ hợp lý. Ta sẽ trình báo lại với Ngô Chủ Công. Ngươi sẽ sớm nhận được câu trả lời.”
Cuộc chia rẽ nội bộ trong Huyết Ảnh giữa phe “cổ pháp” do Bạch Ảnh dẫn đầu và phe “thế tục hóa” của Lạc Ẩn đã lên đến đỉnh điểm. Sự kiện Bạch Ảnh âm mưu liên kết với Ngô Nhật Khánh, đồng thời trao đổi một đỉnh cổ để đổi lấy quyền kiểm soát vùng Đông Nam, đã tạo ra một cục diện mới đầy phức tạp. Điều này không chỉ làm suy yếu Huyết Ảnh từ bên trong, mà còn mở ra một cơ hội mới cho Ngô Nhật Khánh trong cuộc đua giành Cửu Đỉnh, đẩy Đại Việt vào một vòng xoáy tranh chấp ngày càng dữ dội và khó lường.