CHƯƠNG 141 – CỜ TRẮNG GIANG TÂY

 Lời cảnh tỉnh của Tô Ẩn về việc “mất ý nghĩa” đã buộc Đinh Bộ Lĩnh phải đối mặt với sự thật phũ phàng: lòng dân đã không còn hướng về Trường Yên. Trong bối cảnh đó, một sự kiện bất ngờ lại xảy ra ở Giang Tây, không chỉ làm phức tạp thêm tình hình, mà còn trực tiếp thách thức mọi quyền lực đang tồn tại.

Giang Tây, một vùng đất trù phú với những dòng sông uốn lượn và những làng mạc sầm uất, nằm ở phía Đông Nam Đại Việt. Đây vốn là một trong những khu vực dân cư đông đúc và ít bị ảnh hưởng bởi chiến loạn nhất. Tuy nhiên, sự bình yên đó đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một đạo binh lạ.

Vào một buổi chiều đầy nắng, khi người dân đang làm việc trên những cánh đồng lúa xanh mướt, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện từ phía chân trời. Đó là một đạo binh với số lượng không quá lớn, chỉ khoảng vài trăm người, nhưng lại mang một vẻ khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ đạo binh nào mà dân chúng từng thấy. Họ không mặc giáp trụ sáng loáng, cũng không có vẻ hung hăng của quân phiệt hay sự bí ẩn của đạo sĩ Huyết Ảnh.

Họ mặc những bộ quần áo vải gai màu xám tro, đơn giản và đồng nhất, không có bất kỳ biểu tượng quân sự nào. Điều đặc biệt nhất là lá cờ mà họ mang theo. Đó là những chiếc cờ trắng tinh khôi, không một vết bẩn, và trên mỗi lá cờ, chỉ có duy nhất một chữ: “Khởi” – một chữ viết theo lối cổ, lớn và rõ ràng, được vẽ bằng mực đen. Chữ “Khởi” (起) mang ý nghĩa là “khởi đầu”, “nổi dậy”, “bắt đầu lại”, một thông điệp vừa bí ẩn vừa đầy sức mạnh.

Đạo binh này tiến vào Giang Tây một cách lặng lẽ, không kèn trống, không hò reo. Họ không hề tấn công, không cướ bóc, và cũng không đánh, không chiếm bất kỳ làng mạc hay thị trấn nào. Họ chỉ đi qua những con đường làng, những cánh đồng, và thực hiện một hành động duy nhất: rải truyền đơn.

Những tờ truyền đơn được viết bằng mực đen trên nền giấy trắng, chữ viết rõ ràng, mạch lạc, dễ hiểu. Nội dung của chúng không phải là lời kêu gọi nổi dậy vũ trang, cũng không phải là tuyên bố tranh giành quyền lực. Thay vào đó, chúng chỉ chứa đựng một thông điệp duy nhất, được lặp đi lặp lại:

Đạo nào sát dân thì không phải đạo thật!

Những tờ truyền đơn này nhanh chóng lan truyền khắp các làng mạc. Người dân đọc chúng với vẻ tò mò, rồi dần dần là sự ngạc nhiên, và cuối cùng là sự đồng cảm. Lời lẽ của chúng đánh thẳng vào nỗi đau của họ, nỗi đau về những cuộc chiến liên miên, về những kẻ xưng danh “vì dân” nhưng lại tàn sát chính dân chúng. Nó cũng là một lời đáp trả trực tiếp cho cả “Thiên Minh Lệnh” của Đinh Bộ Lĩnh, “Chính Đạo Đại Việt” của Ngô Nhật Khánh, và “Quốc Đạo Môn” của Lạc Ẩn.

Tin tức về đạo binh cờ trắng và những tờ truyền đơn này nhanh chóng bay về Trường Yên, gây ra một làn sóng lo lắng mới.

“Chúng là ai? Huyết Ảnh chăng? Hay là phe Ngô Nhật Khánh?” Lữ Kính gầm lên trong mật thất, đấm mạnh xuống bàn. “Chúng đang làm loạn lòng dân!”

“Không, Lữ Trị Binh,” Lãnh Hỏa khẽ lắc đầu, ánh mắt cô đầy vẻ suy tư. “Đây không phải là Huyết Ảnh, cũng không phải Ngô Nhật Khánh. Huyết Ảnh thì dùng tà thuật, Ngô Nhật Khánh thì dùng binh đao để tranh quyền. Đạo binh này lại dùng một cách khác.”

Tô Ẩn, với ánh mắt sâu sắc, nhìn Đinh Bộ Lĩnh. “Chủ công, đây chính là ‘Đạo Vô Chủ’ mà con đã điều tra. Hoặc ít nhất, đây là một nhánh của chúng. Chúng không muốn chiếm quyền, không muốn cai trị, mà chỉ muốn phá bỏ mọi thứ đang tồn tại, mọi thứ mà chúng cho là giả dối.”

Đinh Bộ Lĩnh nắm chặt tay. “Chúng đang gieo rắc sự hoài nghi vào mọi ‘đạo’, và đánh vào lòng dân một cách trực tiếp nhất. Chúng đang cho dân thấy rằng mọi thứ họ tin tưởng đều là sai lầm.”

Nhận thấy mức độ nguy hiểm của những tư tưởng này, và sợ rằng chúng sẽ làm suy yếu thêm lòng tin vào Trường Yên, Đinh Bộ Lĩnh đã đưa ra một quyết định khẩn cấp.

“Ta ra lệnh!” Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố, giọng anh đầy vẻ nghiêm trọng. “Tuyệt đối cấm dân chúng tiếp xúc với đạo binh cờ trắng này! Cấm thu thập và truyền bá truyền đơn của chúng! Kẻ nào vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm khắc!”

Lệnh cấm được ban bố khắp các làng mạc ở Giang Tây và các vùng lân cận. Các binh lính Trường Yên được điều động để kiểm soát, thu gom truyền đơn và ngăn cản dân chúng tiếp cận đạo binh cờ trắng.

Tuy nhiên, lệnh cấm này lại gây ra một hiệu ứng ngược. Thay vì sợ hãi, dân chúng lại càng thêm tò mò và bất mãn. Họ đã quá mệt mỏi với những lời dối trá, những lời hứa hão huyền. Lời nói của đạo binh cờ trắng, dù chỉ là vài chữ đơn giản, lại chạm đúng vào nỗi lòng của họ.

Bất chấp lệnh cấm của Đinh Bộ Lĩnh, dân chúng ở Giang Tây và các vùng lân cận đã phản ứng một cách đầy bất ngờ. Họ không chỉ không tuân lệnh, mà còn công khai thể hiện sự đồng tình. Hàng trăm người dân, từ những người nông dân chân chất đến những thương nhân nhỏ lẻ, đã tự nguyện kéo theo cờ trắng về các làng của mình. Họ tự mình làm những lá cờ bằng vải trắng, vẽ chữ “Khởi” lên đó, và treo chúng trước cổng nhà, trên cây đa làng, thậm chí trên những chiếc thuyền trên sông.

“Đạo nào sát dân thì không phải đạo thật!” Những lời nói này không còn chỉ là khẩu hiệu trên truyền đơn, mà đã trở thành tiếng nói của lòng dân.

Cảnh tượng những lá cờ trắng bay phấp phới khắp các làng mạc ở Giang Tây, những người dân tự hào mang theo biểu tượng của “Thiên Khởi Đạo” hay “Đạo Vô Chủ”, đã chứng minh một điều rõ ràng: Đinh Bộ Lĩnh có thể kiểm soát quân đội, có thể ban bố luật pháp, nhưng anh không thể kiểm soát được lòng người, đặc biệt là khi niềm tin đã bị mất đi. Cuộc chiến giành lòng dân không chỉ là giữa Trường Yên, Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh, mà còn có sự xuất hiện của một lực lượng thứ tư – những người đã hoàn toàn mất niềm tin vào mọi quyền lực, và chỉ muốn “khởi đầu” lại tất cả.


Sự kiện cờ trắng Giang Tây với đạo binh lạ mang chữ “Khởi” đã giáng thêm một đòn mạnh vào uy tín của Trường Yên. Việc họ không đánh, không chiếm, chỉ rải truyền đơn với thông điệp “Đạo nào sát dân thì không phải đạo thật” đã trực tiếp thách thức mọi quyền lực. Quyết định cấm tiếp xúc của Đinh Bộ Lĩnh đã thất bại thảm hại, khi dân chúng lại kéo theo cờ trắng về các làng, cho thấy “Đạo Vô Chủ” đang lan rộng và lòng dân đã không còn hướng về Trường Yên như xưa. Cuộc chiến giành lấy ý nghĩa của "đạo" và niềm tin của người dân đã trở thành trận chiến cam go nhất.