CHƯƠNG 139 – TƯỚNG PHẢN TRONG BÓNG TỐI

 Lời dạy của Lạc Long Quân trên văn bia cổ tại Linh Tự lẽ ra phải là một lời cảnh tỉnh, một lời nhắc nhở về giá trị thực sự của Cửu ĐỉnhThiên mệnh. Nhưng trong bối cảnh cuộc đua tìm đỉnh đang diễn ra khốc liệt, và âm mưu của Lạc Ẩn đang gieo rắc sự ngờ vực, lòng người vẫn còn dễ bị lung lay bởi những lời lẽ kích động. Chính lúc này, một mối hiểm họa mới lại xuất hiện ngay trong nội bộ Trường Yên.

Trong quân đội của Phạm Bạch Hổ, vị Trị Binh uy nghi, một sự kiện gây chấn động đã xảy ra. Một buổi sáng, khi quân lính đang tập hợp để luyện tập tại thao trường rộng lớn phía Bắc Hoa Lư, nơi tiếng hô vang, tiếng binh khí va chạm thường ngày, bỗng có một sự xáo động.

Một tướng lĩnh cấp thấp tên là Vũ Toàn, vốn là người từng quy hàng từ phe của Ngô Nhật Khánh sau chiến thắng tại Cố Ải, đã bị phát hiện có hành vi đáng ngờ. Vũ Toàn là một người đàn ông vóc dáng khá cao lớn, khuôn mặt góc cạnh với vết sẹo dài trên má trái, mái tóc được cạo sát hai bên đầu, chỉ còn một chỏm tóc nhỏ ở giữa, theo kiểu cách của những tướng lĩnh quân phiệt thời bấy giờ. Hắn mặc bộ giáp phục bằng da màu nâu sẫm, trông có vẻ trung thành, nhưng đôi mắt hắn lại luôn ẩn chứa một vẻ mưu mô và khó đoán.

Những binh lính dưới quyền Vũ Toàn, vốn được tin tưởng, đã phát hiện ra hắn lén lút cất giấu một lá cờ lạ trong lều của mình. Lá cờ đó không phải của Trường Yên, cũng không phải của Ngô Nhật Khánh, mà là một lá cờ màu xám tro, trên đó thêu ba chữ vàng quái dị: “Thiên Khởi Đạo”.

Thông tin này nhanh chóng đến tai Phạm Bạch Hổ. Ông đã lập tức ra lệnh bắt giữ Vũ Toàn để thẩm vấn. Trong căn phòng giam lạnh lẽo dưới lòng đất của Pháp Đạo, nơi chỉ có ánh đuốc leo lét chiếu sáng, Vũ Toàn đứng sừng sững, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Vũ Toàn!” Phạm Bạch Hổ gầm lên, giọng ông đầy vẻ giận dữ. “Ngươi dám phản bội Trường Yên? Ngươi dám lén lút dựng cờ ‘Thiên Khởi Đạo’ đó là ý gì?”

Vũ Toàn cười nhạt. “Phản bội? Ta chỉ đang tìm kiếm con đường đúng đắn. Con đường mà các ngươi đang đi, Phạm Trị Binh, là một con đường sai lầm.”

Hắn ta nhìn thẳng vào mắt Phạm Bạch Hổ, giọng hắn ta đầy vẻ thách thức, như thể muốn chọc tức ông: “Thiên Minh của Đinh Bộ Lĩnh thì chuyên quyền, muốn giữ lấy cái ‘ngai’ hư ảo. Huyết Ảnh của Lạc Ẩn thì dùng tà thuật mê hoặc lòng người, muốn ‘tái lập thiên đạo’ bằng ma quỷ. Ngô Nhật Khánh thì chỉ muốn cướp đoạt quyền lực bằng binh đao. Cả ba phe đều sai! Tất cả các ngươi đều là những kẻ tham lam, mù quáng!”

Lời nói của Vũ Toàn như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Phạm Bạch Hổ. Nó đánh trúng vào những nghi ngờ, những bất mãn đang âm ỉ trong lòng một số binh lính và dân chúng.

“Ngươi muốn gì?” Phạm Bạch Hổ hỏi, giọng ông trầm xuống.

“Ta muốn một ‘Thiên Khởi Đạo’!” Vũ Toàn đáp. “Một đạo không có chủ, không có ngai vàng, không có luật lệ hà khắc! Một đạo mà con người tự do, tự mình quyết định số phận của mình! Một đạo mà mọi người đều bình đẳng, không còn áp bức bóc lột!”

Hắn ta đã lén lút truyền bá những tư tưởng này trong quân đội, đặc biệt là trong số những binh lính mới tuyển mộ, những người vốn xuất thân từ dân oan, nạn dân, hay những kẻ lưu vong – những đối tượng dễ bị lung lay nhất. Hắn ta không chỉ nói suông, mà còn dùng những lời lẽ đầy thuyết phục, đánh vào nỗi thống khổ của họ, vào khát vọng tự do mà họ đang tìm kiếm.

Sự xuất hiện của “Thiên Khởi Đạo” và những lời tuyên bố của Vũ Toàn đã khiến căng thẳng nội bộ leo thang trong quân đội Trường Yên. Một số binh lính đã bắt đầu hoài nghi, thậm chí có những cuộc tranh cãi nảy lửa về việc liệu Đinh Bộ Lĩnh có thực sự vì dân hay không, liệu có còn con đường nào khác ngoài ba con đường mà họ đang chứng kiến.

Tin tức này nhanh chóng đến tai Đinh Bộ Lĩnh và Tam Trụ. Tô Ẩn, người đã từng gặp “Đạo Vô Chủ” qua lời khai của đạo trưởng Trường Khê và những nghiên cứu của mình, lập tức nhận ra mối liên hệ.

“Đây chính là ‘Đạo Vô Chủ’ mà ta đã nói tới, Chủ công!” Tô Ẩn nói, khuôn mặt anh đầy vẻ lo lắng. “Chúng không có lãnh đạo rõ ràng, không có mục tiêu thống trị, mà chỉ muốn phá bỏ mọi trật tự, mọi quyền lực. Chúng là những kẻ bất mãn đến tận cùng, những người đã mất niềm tin vào mọi triều đại, mọi giáo lý.”

Thiết Bút Tăng vuốt râu bạc, trầm ngâm. “Chúng ta đã quá tập trung vào việc đối phó với Lạc Ẩn và Ngô Nhật Khánh, mà quên mất rằng còn có những kẻ chỉ muốn hủy diệt tất cả. Chúng là mầm mống của sự hỗn loạn, và dễ dàng bị lợi dụng.”

Đinh Bộ Lĩnh nắm chặt tay. “Vũ Toàn không phải là kẻ cầm đầu. Hắn ta chỉ là một con cờ, hoặc một người bị lợi dụng. Kẻ đứng sau ‘Thiên Khởi Đạo’ này mới là kẻ đáng sợ. Hắn ta đang lợi dụng nỗi bất mãn của những kẻ không có gì để mất, để tạo ra một làn sóng phá hoại.”

Phạm Bạch Hổ, với vẻ mặt đầy kiên quyết, nói: “Ta sẽ đích thân xử lý Vũ Toàn. Ta sẽ không để bất kỳ kẻ phản bội nào làm lung lay quân đội của chúng ta.”

Nhưng Tô Ẩn đã ngăn ông lại. “Không, Phạm Trị Binh. Xử tử Vũ Toàn chỉ khiến những kẻ theo ‘Thiên Khởi Đạo’ càng thêm cuồng tín, càng tin rằng chúng ta đang đàn áp sự thật. Chúng ta cần phải hiểu rõ bản chất của ‘Thiên Khởi Đạo’ này, tìm ra kẻ đứng sau, và quan trọng hơn, phải cho họ thấy rằng đạo của chúng ta không phải là ‘ngai’, mà thực sự là vì dân.”

Cuộc nổi dậy của Vũ Toàn và sự xuất hiện của “Thiên Khởi Đạo” đã khiến nội bộ Trường Yên thêm rối ren. Nó không chỉ là vấn đề quân sự, mà còn là vấn đề về tư tưởng, về niềm tin. Lực lượng thứ tư này, vốn âm thầm hoạt động, giờ đây đã lộ diện, trở thành một thách thức lớn hơn bao giờ hết, khi nó đánh thẳng vào chính những người đang chiến đấu cho Trường Yên.


Sự việc tướng phản Vũ Toàn trong quân Phạm Bạch Hổ lộ ra, cùng với việc hắn lén dựng cờ “Thiên Khởi Đạo” và truyền bá tư tưởng “Cả ba phe đều sai”, đã khiến căng thẳng nội bộ Trường Yên leo thang. Đây không chỉ là một vụ phản bội thông thường, mà là sự xuất hiện công khai của “Đạo Vô Chủ” – một lực lượng thứ tư đầy nguy hiểm, có thể làm suy yếu Trường Yên từ bên trong và bị kẻ thù lợi dụng. Cuộc chiến giành lại lòng tin và sự đoàn kết của Đinh Bộ Lĩnh ngày càng trở nên phức tạp và đầy thử thách.