Trong khi Đinh Bộ Lĩnh đang âm thầm xây dựng lại lòng tin của dân chúng bằng hành động thực tế của một “Đạo nhân đất sét”, thì tình hình chính trị Đại Việt lại càng trở nên căng thẳng. Những mâu thuẫn giữa Trường Yên, Huyết Ảnh và phe của Ngô Nhật Khánh đã đạt đến đỉnh điểm, buộc các bên phải ngồi lại để đối thoại.
Địa điểm được chọn cho cuộc hội đàm là Bình Tuyền, một ngôi chùa cổ kính nằm ẩn mình giữa những đồi cây xanh mướt, nơi có suối chảy róc rách, tạo nên một không gian thanh tịnh nhưng cũng đầy vẻ u tịch. Kiến trúc của chùa Bình Tuyền đơn giản nhưng trang nhã, với những mái ngói cong vút phủ rêu phong, những cột gỗ lim chắc chắn và những bức tường đá xanh xám. Không gian tĩnh lặng của ngôi chùa dường như đối lập hoàn toàn với sự căng thẳng đang bao trùm cuộc hội đàm.
Đại diện của ba thế lực đã tề tựu đông đủ:
-
Trường Yên: Dẫn đầu là Tô Ẩn, vị Trị Đạo trẻ tuổi, mặc bộ áo bào xanh thẫm, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc sảo. Đi cùng anh là Lãnh Hỏa, trong bộ áo lam đen quen thuộc, dáng người thanh mảnh nhưng khí chất lại đầy vẻ bí ẩn, và Phạm Bạch Hổ, vị Trị Binh uy nghi trong bộ giáp phục tối màu, đứng sừng sững như một pho tượng hộ pháp. Họ đại diện cho sự chính danh, trật tự và sức mạnh quân sự.
-
Huyết Ảnh: Lạc Ẩn xuất hiện trong bộ đạo phục trắng tinh khiết, đội mặt nạ ngọc phỉ thúy, toát lên vẻ siêu phàm nhưng cũng đầy ma mị. Hắn ta chỉ đi cùng hai đạo sĩ Huyết Ảnh mặc áo choàng đen, che kín mặt, lầm lũi như những cái bóng, khiến không khí càng thêm nặng nề. Sự hiện diện của Lạc Ẩn mang theo một luồng khí tức âm u, khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy bất an.
-
Phe Nhật Khánh: Ngô Nhật Khánh xuất hiện đầy vẻ kiêu ngạo, hắn mặc bộ áo gấm vàng rực rỡ, thêu hình chim hạc uy nghi. Đi cùng hắn là hai vị đạo chủ phía Nam, mặc những bộ áo bào màu sắc sặc sỡ, mang theo vẻ hung hăng, bất cần. Ngô Nhật Khánh đại diện cho tham vọng quyền lực và sự ly khai trắng trợn.
Ba phái ngồi đối diện nhau trong chánh điện của chùa, nơi có một bức tượng Phật cổ kính tọa lạc. Ánh sáng từ những ngọn nến và đèn lồng chiếu rọi khuôn mặt căng thẳng của mỗi người. Cuộc hội đàm tại Bình Tuyền diễn ra vô cùng gay gắt, không ai chịu nhường ai.
“Đinh Bộ Lĩnh đã làm mất lòng dân! Hắn không còn xứng đáng nắm giữ Thiên Minh!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, hắn đấm mạnh xuống bàn trà bằng gỗ. “Hắn đã làm Đại Việt tan nát! Ta, Ngô Nhật Khánh, mới là người có chính danh để thống nhất giang sơn!”
Lạc Ẩn cười khẩy, giọng hắn ta trầm ấm nhưng đầy vẻ mỉa mai. “Ngô Nhật Khánh ngươi chỉ màng quyền lực. Thiên Minh Lệnh hay Chính Đạo Đại Việt, tất cả đều là danh xưng rỗng tuếch! Các ngươi đều chỉ muốn cướp đoạt ngai vàng, không ai thực sự vì dân!”
Tô Ẩn giữ vẻ điềm tĩnh. “Lạc Ẩn, ngươi nói chúng ta không vì dân, vậy ngươi thì sao? Ngươi thao túng lòng người, lợi dụng sự khổ đau của dân chúng để gây dựng ‘Quốc Đạo Môn’ của riêng ngươi! Ngươi còn tàn sát những người vô tội bằng tà thuật của Huyết Đạo Chi Tộc! Đó có phải là ‘vì dân’ không?”
“Hừm!” Lạc Ẩn đáp, giọng hắn ta đầy vẻ tự tin. “Ta đang khai sáng cho những kẻ mê muội! Ta sẽ ban cho họ một kỷ nguyên mới, một ‘Thiên Huy’ mới! Ngươi, Tô Ẩn, vẫn còn quá non nớt để hiểu được đại đạo chân chính!”
Cuộc tranh cãi cứ thế diễn ra, không có bất kỳ tiếng nói chung nào. Ai cũng giữ vững lập trường của mình, không ai chịu nhượng bộ. Không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng như chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng nổ thành một cuộc đổ máu.
Tuy nhiên, dù không đạt được thỏa thuận nào về việc ai sẽ là người cai trị hay phân chia quyền lực, một ý tưởng đã được Lạc Ẩn khéo léo đưa ra và được cả ba bên chấp thuận một cách bất ngờ. Lạc Ẩn, sau khi công kích kịch liệt cả Trường Yên lẫn phe Ngô Nhật Khánh, hắn ta bất ngờ đề nghị:
“Nếu các ngươi đều cho rằng mình có chính danh, vậy thì hãy để Thiên đạo quyết định! Các ngươi đều biết về Cửu Đỉnh, và về truyền thuyết về việc ‘Tế Cửu Đỉnh’ trong ngày ‘Thiên Hoàng Đăng Hỏa’. Ta đề nghị, không ai được phép dùng binh đao tấn công lẫn nhau trong quá trình tìm kiếm Cửu Đỉnh. Kẻ nào trong ba chúng ta, ai thu đủ chín đỉnh trước, và thực hiện thành công nghi lễ ‘Tế Cửu Đỉnh’ trong ngày ‘Thiên Hoàng Đăng Hỏa’ sắp tới, thì người đó sẽ được Thiên mệnh công nhận! Người đó sẽ có quyền triệu hội Thiên Đàn và thống nhất thiên hạ!”
Lời đề nghị của Lạc Ẩn tuy đầy ma mãnh, nhưng lại đánh trúng vào tâm lý của cả Ngô Nhật Khánh và Đinh Bộ Lĩnh. Ngô Nhật Khánh, vốn tin vào dòng dõi hoàng tộc của mình và muốn tìm kiếm Cửu Đỉnh để chính danh, lập tức chấp thuận. Hắn ta tin rằng mình sẽ là người tìm thấy các đỉnh đầu tiên. Tô Ẩn và Đinh Bộ Lĩnh, dù nghi ngờ Lạc Ẩn, nhưng cũng nhận ra đây là cách duy nhất để ngăn chặn một cuộc chiến tranh tổng lực, và cũng là cơ hội để chính mình giành lại thiên mệnh. Hơn nữa, việc này sẽ đưa cuộc chiến ra khỏi những ngôi làng và tránh cho dân chúng phải chịu thêm binh đao.
Cuối cùng, dù cuộc hội đàm thất bại về mặt thống nhất, nhưng ba bên đã đạt được một thỏa thuận kỳ lạ: ai thu đủ chín đỉnh sẽ được quyền triệu hội Thiên Đàn. Thỏa thuận này, dù chỉ là một sự ngưng chiến tạm thời, đã chính thức mở ra một giai đoạn mới của cuộc chiến.
Sau cuộc hội đàm tại Bình Tuyền, cuộc đua tìm Cửu Đỉnh bắt đầu công khai. Không còn là những cuộc tìm kiếm bí mật, mà là một cuộc chạy đua khốc liệt giữa ba thế lực, được toàn bộ Đại Việt theo dõi. Tin tức về thỏa thuận này nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Các thám tử, gián điệp, và thậm chí cả những kẻ tham lam đều lao vào cuộc tìm kiếm. Bầu không khí của Đại Việt trở nên sôi động hơn bao giờ hết, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những báu vật truyền quốc và nghi lễ “Tế Đỉnh thất truyền” sắp tới. Cuộc chiến giành quyền lực giờ đây đã gắn liền với cuộc đua giành lấy thiên mệnh.