CHƯƠNG 134 – BÓNG NÚI HỔ KHÊ

 Lời tiết lộ của đạo trưởng Trường Khê về “Đạo Vô Chủ” – một lực lượng thứ tư bí ẩn, không thuộc về bất kỳ phe phái nào – đã khiến Tô Ẩn phải trăn trở. Anh nhận ra rằng, đây có thể là chìa khóa để giải mã nhiều sự kiện bất thường, và cũng là một mối hiểm họa tiềm tàng nếu bị Lạc Ẩn lợi dụng. Với vai trò Trị Đạo, Tô Ẩn biết mình phải đi sâu hơn nữa vào bản chất của những “đạo” đang tồn tại, tìm ra con đường thực sự để cứu lấy Đại Việt.

Tô Ẩn quyết định đích thân đi điều tra “Đạo Vô Chủ”. Anh đã dành nhiều ngày đêm trong thư phòng, lật giở những cuốn sách cổ, những ghi chép về các giáo phái bí mật, những cuộc nổi dậy vô chủ trong lịch sử. Anh cũng lắng nghe cẩn thận những tin đồn, những lời thì thầm từ dân gian về những kẻ hành hiệp vô danh, những nhóm người sống ngoài vòng pháp luật nhưng không vì mục đích tranh giành quyền lực.

Dấu vết của “Đạo Vô Chủ” dẫn Tô Ẩn đến một vùng đất xa xôi, hiểm trở phía Tây Bắc: Hổ Khê Sơn. Nơi đây là một vùng cấm địa, được bao phủ bởi những khu rừng già rậm rạp, những vách đá dựng đứng hình thù kỳ dị như những con hổ đang rình mồi, và những con suối chảy xiết tạo thành những vực sâu thăm thẳm. Không khí ở Hổ Khê Sơn luôn tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít qua khe đá và tiếng lá cây xào xạc. Người dân địa phương truyền tai nhau những câu chuyện huyền bí về nơi này, về những linh hồn lang thang và những bí mật bị chôn vùi.

Tô Ẩn một mình tiến sâu vào Hổ Khê Sơn. Anh không mang theo bất kỳ trang phục hay vật dụng nào quá nổi bật, chỉ là bộ áo vải đơn giản màu xanh lá cây đậm để dễ hòa mình vào màu sắc của núi rừng. Dáng người anh thanh thoát, di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma giữa những thân cây cổ thụ.

Sau nhiều ngày đêm băng rừng lội suối, vượt qua những con đường mòn phủ đầy rêu phong và những bãi đá lởm chởm, Tô Ẩn cuối cùng cũng đến được một thung lũng nhỏ, nơi có một ngôi am cổ kính. Ngôi am này được xây dựng bằng những phiến đá lớn, mái lợp rêu phong, ẩn mình hoàn toàn giữa những lùm cây rậm rạp. Cảnh vật xung quanh toát lên vẻ hoang tàn nhưng cũng đầy thanh tịnh.

Khi Tô Ẩn bước vào, một ông lão tóc bạc trắng như cước, râu dài chấm ngực, đang ngồi thiền dưới một gốc tùng già. Ông mặc bộ y phục bằng vải thô màu xám tro, đã sờn cũ, trên vai khoác một chiếc áo choàng bằng vải gai dệt thô. Khuôn mặt ông gầy gò, xương gò má cao, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, tinh anh như ngọn đèn giữa đêm tối, toát lên vẻ minh triết và sự trải đời. Đó chính là một ẩn tăng mà Tô Ẩn đã tìm kiếm – người được biết đến với biệt danh “Kinh Chủ Phản Chiêu”.

“Tiểu tăng Tô Ẩn, bái kiến ẩn tăng,” Tô Ẩn cung kính chắp tay, cúi đầu.

Ẩn tăng mở mắt, nhìn Tô Ẩn một cái nhìn sâu sắc, như thể đã nhìn thấu mọi điều trong tâm trí anh. “Ngươi đã đến. Ta biết ngươi sẽ đến.” Giọng ông trầm ấm, vang vọng trong không gian tĩnh mịch của ngôi am. “Ngươi đến đây để tìm kiếm điều gì? Lẽ nào ngươi vẫn còn tin vào ‘đạo’ mà các ngươi đang cố gắng giữ? Đạo của các ngươi đang đổ vỡ, lòng dân đang ly tán.”

Tô Ẩn không ngần ngại, anh kể lại mọi chuyện cho ẩn tăng nghe: về Lạc Ẩn và âm mưu “Tế Cửu Đỉnh”, về Ngô Nhật Khánh và “Chính Đạo Đại Việt”, về sự phân rã của Hội Trị Sự, và cả về những lời nói của đạo trưởng Trường Khê về “Đạo Vô Chủ”. Anh thừa nhận những sai lầm của Trường Yên, và bày tỏ sự hoang mang của mình về con đường mà Đinh Bộ Lĩnh đang đi.

“Bạch Tăng,” Tô Ẩn nói, giọng anh đầy sự trăn trở. “Con đã không ngừng suy nghĩ về lời nói của đạo trưởng Trường Khê: ‘Thứ ngươi giữ không phải đạo – mà là ngai.’ Con nhận ra rằng, chúng con đã quá tập trung vào quyền lực, vào việc thống nhất bằng binh đao và luật pháp, mà quên mất điều cốt lõi nhất của ‘Thiên Minh Lệnh’ là ‘vì dân mà hành đạo’.”

Ẩn tăng lắng nghe một cách kiên nhẫn. Sau khi Tô Ẩn dứt lời, ông khẽ thở dài. “Ngươi nói đúng. Ta đã chứng kiến quá nhiều triều đại sụp đổ vì quên mất điều cốt lõi. Ta đã từng là người viết kinh sách cho Sĩ Nhiếp thời xưa, đã từng chứng kiến những biến cố lớn của lịch sử, những triều đại cố gắng nắm giữ ‘đạo’ bằng quyền lực, nhưng cuối cùng đều thất bại.”

“Người đã từng là ‘Kinh Chủ Phản Chiêu’?” Tô Ẩn kinh ngạc. “Kinh Chủ Phản Chiêu” là một danh hiệu huyền thoại, chỉ những người đã từng phản đối và từ bỏ việc viết kinh sách cho một triều đại vì cho rằng triều đại đó đã đi lệch khỏi chính đạo. Điều này càng chứng tỏ ẩn tăng có một tầm nhìn sâu sắc và độc lập.

Ẩn tăng gật đầu. “Ta đã thấy quá nhiều đau khổ. Và ta đã nhận ra rằng, đạo không thể được xây dựng bằng gươm đao hay bằng những lời giáo huấn trống rỗng. Đạo phải xuất phát từ lòng dân, từ những giá trị chân thực.”

Ông đưa cho Tô Ẩn một cuốn kinh sách cũ kỹ, được viết trên những lá cọ khô, đã úa màu thời gian. “Đây là ‘Lược Thiên Kinh’ – những ghi chép của ta về cách xây dựng một quốc gia dựa trên những giá trị bền vững, không dựa trên quyền lực ảo vọng.”

Tô Ẩn đón lấy cuốn kinh sách một cách trân trọng. Anh lật từng trang, và đọc những dòng chữ viết tay của ẩn tăng. Trong đó, ông không chỉ nói về việc xây dựng quân đội hay luật pháp, mà còn nhấn mạnh vào ba yếu tố cốt lõi:

  • Trí: Phải khai sáng dân trí, dạy dỗ dân chúng hiểu biết về lẽ phải, về quyền và nghĩa vụ của mình.
  • Lễ: Phải xây dựng những nghi lễ, những quy tắc ứng xử để giữ gìn đạo đức, lòng nhân ái, và sự tôn trọng lẫn nhau trong xã hội.
  • Tín: Phải xây dựng niềm tin. Niềm tin vào người lãnh đạo, niềm tin vào luật pháp, niềm tin vào chính nghĩa, và niềm tin vào tương lai của dân tộc.

Ẩn tăng nhìn Tô Ẩn: “Xây dựng quốc đạo không dựa trên quyền, mà trên trí – lễ – tín. Chỉ khi dân chúng được khai sáng, sống có lễ nghĩa, và có niềm tin vững chắc, thì đất nước mới có thể trường tồn. Ngươi hãy nghiên cứu kỹ cuốn kinh này. Đó là hướng đi duy nhất để các ngươi có thể đối phó với kẻ thù, và thực sự giành lại lòng dân.”

Tô Ẩn cúi đầu tạ ơn ẩn tăng. Anh biết rằng, cuộc gặp gỡ này đã mở ra một hướng mới hoàn toàn trong tư duy của anh. Anh đã quá tập trung vào việc dẹp loạn và củng cố quyền lực, mà quên mất rằng nền tảng của một quốc gia vững mạnh phải bắt đầu từ chính những giá trị cốt lõi, từ chính con người. “Lược Thiên Kinh” không chỉ là một cuốn sách, mà là một kim chỉ nam cho tương lai của Đại Việt.


Cuộc hành trình của Tô Ẩn đến Hổ Khê Sơn và cuộc gặp gỡ với ẩn tăng “Kinh Chủ Phản Chiêu” là một bước ngoặt quan trọng. Việc nhận được “Lược Thiên Kinh” đã không chỉ giúp anh hiểu rõ hơn về bản chất của “Đạo Vô Chủ” và âm mưu của Lạc Ẩn, mà còn mở ra một hướng mới cho Trường Yên: xây dựng quốc đạo không dựa trên quyền lực cứng nhắc, mà trên ba yếu tố cốt lõi: trí – lễ – tín. Đây sẽ là nền tảng cho những cải cách sắp tới, và là hy vọng duy nhất để Đinh Bộ Lĩnh có thể giành lại lòng dân và thống nhất Đại Việt trong thời kỳ “Loạn Trung Đạo” đầy thử thách này.