Với Lễ phong Tam Trụ, Đinh Bộ Lĩnh hy vọng sẽ củng cố niềm tin và ổn định tình hình. Tuy nhiên, những âm mưu ẩn sâu trong bóng tối vẫn không ngừng thử thách sự đoàn kết của Trường Yên. Việc tìm ra kẻ hai mặt trong Hội Trị Sự, như Lãnh Hỏa đã tiết lộ, trở thành nhiệm vụ cấp bách của Tô Ẩn.
Trong một căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo nằm sâu dưới lòng đất của Pháp Đạo, nơi những bức tường đá ẩm ướt và ánh đuốc chập chờn tạo nên những bóng đổ kỳ dị, một đạo trưởng của Trường Khê đang bị giam giữ. Y là một người đàn ông trung niên, gầy gò, khuôn mặt xanh xao nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, bất cần. Y mặc bộ áo đạo cũ kỹ, bạc màu, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự xa hoa, cho thấy y có lẽ là một đạo trưởng cấp thấp. Y đã bị kết tội phản hội vì bị phát hiện truyền bá những tin đồn sai lệch về Đinh Bộ Lĩnh và có liên hệ mờ ám với các thương nhân buôn lậu.
Tô Ẩn, với vai trò Trị Đạo, đích thân tiến hành cuộc thẩm vấn. Anh mặc bộ áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sắc lạnh, đầy vẻ dò xét. Bên cạnh anh là Lữ Kính, người phụ trách việc trấn áp quân sự, và một vài binh lính mặc giáp phục kín đáo, đứng nghiêm nghị.
“Ngươi, Đạo trưởng Trường Khê,” Tô Ẩn nói, giọng anh trầm ổn nhưng đầy uy quyền. “Ngươi đã bị bắt quả tang truyền bá những lời vu khống về Chủ công, và có liên hệ với những kẻ buôn lậu, làm suy yếu Trường Yên. Ngươi có gì muốn nói không?”
Đạo trưởng Trường Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt y nhìn thẳng vào Tô Ẩn, không một chút sợ hãi. Y đột nhiên nở một nụ cười nhạt nhẽo, nụ cười đó không hề có sự vui vẻ, mà đầy vẻ khinh bỉ và bí hiểm.
“Ngươi hỏi ta có gì muốn nói ư?” Đạo trưởng Trường Khê cất tiếng, giọng y khàn đặc nhưng lại rõ ràng đến lạ lùng trong căn phòng tĩnh mịch. “Ta chỉ muốn nói rằng: Thứ ngươi giữ không phải đạo – mà là ngai!”
Lời nói của y như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tô Ẩn. Y đang ám chỉ rằng Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên không thực sự hành đạo vì dân, mà chỉ đang cố gắng giữ lấy quyền lực, giữ lấy ngai vàng. Nụ cười của y càng lúc càng trở nên điên dại, như thể y đã nhìn thấu được một bí mật nào đó mà Tô Ẩn chưa hề hay biết.
“Ngươi nói gì?” Lữ Kính gầm lên, ông ta tiến đến, nắm chặt tay vào cổ áo đạo trưởng. “Ngươi dám vu khống Chủ công?”
“Vu khống ư?” Đạo trưởng Trường Khê cười khẩy. “Nếu các ngươi giữ đạo, sao lòng dân lại ly tán? Sao kẻ oan bị trảm? Sao các ngươi phải đóng Thiên Minh Đài, phải phong bế Trường Yên? Đó là vì các ngươi đã xa rời gốc rễ, đã quên mất đạo là vì dân, chứ không phải vì quyền lực!”
Y tiếp tục, giọng y đầy vẻ bí ẩn: “Các ngươi tưởng chỉ có ba phe phái sao? Ta nói cho ngươi biết, còn có những kẻ khác. Những kẻ không màng quyền lực, không màng danh vọng, chỉ muốn phá bỏ mọi xiềng xích. Các ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy chúng đâu. Bởi vì chúng không có chủ, cũng không cần chủ!”
Tô Ẩn ra hiệu cho Lữ Kính dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào đạo trưởng Trường Khê, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Lời nói của y, dù cay nghiệt, lại khiến Tô Ẩn suy nghĩ sâu sắc. “Không thuộc Trường Yên, Huyết Ảnh hay ly khai… một lực lượng thứ tư?”
Sau cuộc thẩm vấn, đạo trưởng Trường Khê vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, không chịu khai thêm bất cứ điều gì về kẻ chủ mưu. Tuy nhiên, những lời nói cuối cùng của y đã gieo vào lòng Tô Ẩn một hạt giống nghi ngờ. Anh đã quá tập trung vào ba thế lực chính: Trường Yên, Huyết Ảnh của Lạc Ẩn, và phe ly khai của Ngô Nhật Khánh. Nhưng liệu có một thế lực khác, một thế lực thứ tư, đang âm thầm hoạt động?
Tô Ẩn trở về thư phòng của mình. Anh ngồi lặng lẽ trước ánh nến leo lét, suy nghĩ về lời nói của đạo trưởng Trường Khê. “Thứ ngươi giữ không phải đạo – mà là ngai.” Lời này không phải là của một kẻ phản bội thông thường. Nó chứa đựng một sự hiểu biết sâu sắc về tình hình, một sự bất mãn đến tận cùng. Và đặc biệt là ám chỉ về một lực lượng thứ tư.
Anh nhớ lại những lời Lãnh Hỏa đã nói về kẻ hai mặt trong Hội Trị Sự, kẻ đã dâng bản đồ đỉnh cho cả Huyết Ảnh và Ngô Nhật Khánh. Kẻ đó có thể không hoàn toàn thuộc về bất kỳ phe nào, mà chỉ lợi dụng tất cả để đạt được mục đích riêng.
“Một lực lượng không có chủ? Hay không cần chủ?” Tô Ẩn lẩm bẩm. Anh chợt nghĩ đến những người dân oan, những kẻ lưu vong mà Lạc Ẩn đã thu nhận vào “Quốc Đạo Môn”. Họ không có chủ, nhưng lại được Lạc Ẩn biến thành công cụ. Nhưng liệu có một nhóm người khác, không bị Lạc Ẩn thao túng, cũng không bị quyền lực hấp dẫn?
Tô Ẩn bắt đầu điều tra một cách lén lút và cẩn trọng hơn. Anh tìm kiếm những thông tin về những kẻ không theo phe nào, những người mang tư tưởng vô chính phủ, hoặc những người chỉ muốn phá bỏ mọi trật tự. Anh đọc lại những tài liệu cổ về các tổ chức bí mật trong lịch sử, những nhóm người đã từng nổi dậy chỉ vì muốn giải phóng bản thân khỏi mọi xiềng xích.
Dần dần, qua những nguồn tin nhỏ lẻ từ các thám tử, từ những báo cáo về các cuộc nổi dậy tự phát ở những vùng hẻo lánh, Tô Ẩn bắt đầu hình dung về một thế lực mới, một thế lực bí ẩn hơn cả Huyết Ảnh. Đó là một nhóm người không có mục đích thống trị, không có hệ thống tổ chức rõ ràng, nhưng lại có chung một ý chí: phá bỏ mọi quyền lực, mọi ràng buộc. Họ có thể là những kẻ đã bị oan ức đến tận cùng, những người đã mất niềm tin vào mọi triều đại, mọi đạo lý, và chỉ muốn thấy tất cả sụp đổ.
Tô Ẩn đặt tên cho thế lực này là “Đạo Vô Chủ”. Họ không thuộc Trường Yên, không thuộc Huyết Ảnh, cũng không thuộc phe ly khai của Ngô Nhật Khánh. Họ là những kẻ muốn phá hủy tất cả để trở về với một trạng thái nguyên thủy, vô chính phủ. Đây là một mối đe dọa tiềm tàng, có thể bị Lạc Ẩn lợi dụng, hoặc có thể bùng nổ thành một làn sóng phá hoại không thể kiểm soát.
Cuộc thẩm đạo Trường Khê đã vén màn một hiểm họa mới cho Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên: sự tồn tại của một lực lượng thứ tư – “Đạo Vô Chủ”. Những lời nói của đạo trưởng Trường Khê về việc “Thứ ngươi giữ không phải đạo – mà là ngai” không chỉ là một lời tố cáo, mà còn là một gợi ý về bản chất của thế lực mới này. Việc nhận ra “Đạo Vô Chủ” đã khiến Tô Ẩn phải suy nghĩ lại toàn bộ chiến lược, bởi lẽ cuộc chiến giờ đây không chỉ là đối phó với ba phe phái, mà còn là đối mặt với một mối nguy hiểm vô hình, một ý chí phá hoại tiềm tàng, có thể bị kẻ thù lợi dụng bất cứ lúc nào.