CHƯƠNG 132 – LỄ PHONG TAM TRỤ

 Những lời “Trường Yên chỉ giữ đạo – không giữ ruộng” từ phương Nam đã chạm đến nỗi lo sợ lớn nhất của Đinh Bộ Lĩnh. Anh hiểu rằng, để giành lại niềm tin của dân chúng và đối phó hiệu quả với âm mưu của Lạc Ẩn, anh không thể chỉ dựa vào quyền lực cá nhân. Anh cần một sự thay đổi cơ bản trong cấu trúc điều hành, một minh chứng cụ thể cho lời hứa về một "đạo vì dân".

Trong bối cảnh áp lực từ các đạo ly khai và sự bất mãn âm ỉ trong dân chúng, Đinh Bộ Lĩnh đã đưa ra một quyết định lịch sử, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử Đại Việt: thiết lập một hệ thống điều hành mới, trao quyền cho những người tài đức nhất.

Tại chính quảng trường nơi Thiên Minh Đài đã bị đóng cửa, một lễ đài mới, tuy nhỏ hơn nhưng trang trọng hơn, đã được dựng lên. Nó được làm bằng gỗ quý, chạm khắc hình chim lạc và rồng, thể hiện sự kết nối giữa trời và đất, giữa truyền thống và đổi mới. Khác với những buổi lễ trước, không khí lần này trang nghiêm và đầy suy tư hơn là sự hân hoan. Đinh Bộ Lĩnh đứng trên lễ đài, anh mặc bộ áo bào màu nâu đất giản dị, nhưng thần thái lại toát lên vẻ quyết đoán và uy nghi. Ánh mắt anh quét qua đám đông những quan lại, binh sĩ, và một số ít dân chúng được chọn lọc để chứng kiến buổi lễ.

“Hỡi chư vị Hội Trị Sự! Hỡi binh tướng! Hỡi con dân Đại Việt!” Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng, giọng anh trầm hùng, vang vọng khắp quảng trường. “Thiên hạ đang loạn lạc, lòng dân đang dao động. Ta biết rằng, một mình ta không thể gánh vác hết mọi trọng trách. Ta cũng biết rằng, chỉ một quyền lực tập trung sẽ khó tránh khỏi sai lầm, khó tránh khỏi sự nghi ngờ.”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào Tô Ẩn, Phạm Bạch Hổ và Thiết Bút Tăng, những người đang đứng phía dưới lễ đài. Tô Ẩn mặc bộ áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm nghị. Phạm Bạch Hổ, trong bộ giáp sắt sáng bóng, đứng sừng sững như một ngọn núi. Thiết Bút Tăng, với mái tóc bạc phơ và bộ y phục nâu sòng thanh thoát, toát lên vẻ minh triết.

“Hôm nay,” Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố, giọng anh đầy uy lực, “ta quyết định sẽ phong Tam Trụ! Lần đầu tiên trong lịch sử Đại Việt, Hội Trị Sự sẽ cử ra ba người tài đức nhất, ba người có năng lực nhất, để cùng ta gánh vác trọng trách quốc gia, chia sẻ quyền hành!”

Tiếng xì xào bàn tán vang lên trong đám đông. Đây là một quyết định chưa từng có, một sự chia sẻ quyền lực mà không ai có thể ngờ tới. Nó thể hiện sự dũng cảm và quyết tâm cải cách của Đinh Bộ Lĩnh.

Đinh Bộ Lĩnh giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. “Ta sẽ ban ấn tín và quyền hành cho ba người này, mỗi người phụ trách một lĩnh vực quan trọng nhất của quốc gia, để cùng nhau điều hành đất nước một cách công minh và hiệu quả.”

Anh lần lượt gọi tên:

“Tô Ẩn!”

Tô Ẩn bước lên lễ đài, quỳ xuống. Đinh Bộ Lĩnh trao cho anh một chiếc ấn bằng ngọc trắng, khắc hình một cuốn sách và cây bút lông. “Ngươi là người đã cùng ta xây dựng Thiên Minh Lệnh, là người hiểu rõ đạo lý và lòng dân. Từ nay, ta phong ngươi làm Trị Đạo! Ngươi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến đạo lý, luật pháp, và việc giáo hóa dân chúng. Ngươi sẽ chịu trách nhiệm xây dựng lại niềm tin của dân tộc vào chính nghĩa và công lý.”

“Phạm Bạch Hổ!”

Phạm Bạch Hổ bước lên, quỳ xuống, tiếng giáp trụ va vào nhau lanh canh. Đinh Bộ Lĩnh trao cho ông một chiếc ấn bằng đồng đen, khắc hình một thanh gươm và một chiếc khiên. “Ngươi là vị tướng dũng mãnh, trăm trận trăm thắng, là người đã bảo vệ giang sơn khỏi kẻ thù. Từ nay, ta phong ngươi làm Trị Binh! Ngươi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến quân sự, binh lực, và việc bảo vệ biên cương, dẹp loạn nội bộ. Quyền sinh sát trong quân đội đều do ngươi quyết định!”

“Thiết Bút Tăng!”

Thiết Bút Tăng bước lên, vóc dáng thanh mảnh nhưng thần thái uy nghi. Đinh Bộ Lĩnh trao cho ông một chiếc ấn bằng bạc, khắc hình một cây bút lông và một chiếc cân. “Ngươi là bậc hiền triết uyên bác, người đã chấp bút cho luật pháp của triều đại trước. Từ nay, ta phong ngươi làm Trị Văn! Ngươi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến văn hóa, giáo dục, và việc xây dựng lại nền tảng tư tưởng cho quốc gia. Ngươi sẽ hiệu đính lại toàn bộ luật pháp, đảm bảo sự công bằng và minh bạch cho muôn dân.”

Sau khi trao ấn tín, Đinh Bộ Lĩnh nhìn cả ba người: “Các ngươi, ba vị Tam Trụ của Đại Việt! Từ nay, các ngươi sẽ cùng nhau bàn bạc, cùng nhau đưa ra quyết sách. Và quan trọng hơn cả, mỗi người đều có quyền phủ quyết quyết định của hai người còn lại, nếu cảm thấy quyết định đó không phù hợp với đạo lý, không công bằng cho dân chúng, hoặc không có lợi cho quốc gia.”

Lời tuyên bố này đã gây chấn động mạnh nhất. Quyền phủ quyết cá nhân cho mỗi “Trụ” là một điều chưa từng có, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của Đinh Bộ Lĩnh vào tài năng và đức độ của họ, đồng thời cũng là một cơ chế để giữ sự cân bằng tạm thời giữa các quyền lực, tránh sự chuyên quyền và đảm bảo sự công minh. Nó cũng là một lời đáp trả mạnh mẽ cho những lời đồn thổi về việc “Trường Yên chỉ giữ đạo – không giữ ruộng”, khi giờ đây quyền lực đã được phân chia rõ ràng hơn.

Tô Ẩn, Phạm Bạch Hổ, và Thiết Bút Tăng cùng nhau chắp tay, cúi đầu tạ ơn Đinh Bộ Lĩnh. Ánh mắt họ nhìn nhau, đầy sự đồng lòng và quyết tâm. Họ biết rằng, trọng trách đặt lên vai họ là vô cùng nặng nề. Họ không chỉ là những quan lại, mà còn là những người gánh vác tương lai của cả một dân tộc.


Lễ phong Tam Trụ là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Đại Việt. Lần đầu tiên, quyền lực được phân chia rõ ràng giữa ba người đồng quyền: Tô Ẩn Trị Đạo, Phạm Bạch Hổ Trị Binh, và Thiết Bút Tăng Trị Văn. Với quyền phủ quyết cá nhân, hệ thống này tạo ra một sự cân bằng quyền lực tạm thời, hy vọng sẽ mang lại sự ổn định và công bằng, đồng thời cũng là một minh chứng cho lời hứa của Đinh Bộ Lĩnh về một “đạo vì dân”. Tuy nhiên, việc liệu ba “Trụ” có thể phối hợp nhịp nhàng và đối phó hiệu quả với những âm mưu của Lạc Ẩn và Ngô Nhật Khánh hay không vẫn còn là một ẩn số lớn.