CHƯƠNG 131 – BẢN TUYÊN CÁO DÂN CHÚNG

 Chiến thắng tại Cố Ải đã mang lại một hơi thở nhẹ nhõm cho Trường Yên, nhưng Đinh Bộ Lĩnh biết rằng đó chỉ là một đòn đánh phủ đầu tạm thời. Cuộc chiến thực sự vẫn nằm ở lòng người. Đối diện với âm mưu “Thiên đạo tái lập” của Lạc Ẩn và những lời vu khống của Ngô Nhật Khánh, anh cần một lời khẳng định mạnh mẽ, một bản tuyên cáo chạm đến tận trái tim dân chúng.

Trong một buổi sáng tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, rọi sáng khuôn viên Trường Yên, Đinh Bộ Lĩnh đã cho dựng một đài cao tạm thời ở giữa quảng trường chính. Đài này không đồ sộ như Thiên Minh Đài đã bị đóng cửa, mà đơn giản hơn, được làm từ gỗ chắc chắn, trải chiếu hoa văn. Nó gần gũi với dân chúng hơn, thể hiện một sự khiêm nhường mới mẻ. Anh xuất hiện không mặc long bào lộng lẫy, cũng không giáp trụ uy nghi, mà chỉ khoác lên mình bộ áo bào vải gai màu trắng, sạch sẽ, giản dị. Mái tóc anh được buộc gọn gàng, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ quyết tâm nhưng cũng đầy ưu tư. Bên cạnh anh là Tô Ẩn và Lãnh Hỏa, cả hai đều mặc những bộ áo bào kín đáo, ánh mắt đầy vẻ tập trung.

Hàng ngàn dân chúng Hoa Lư, cùng với các quan lại, binh sĩ, và một số trưởng đạo còn trung thành, đã tề tựu đông đủ. Họ ăn mặc đủ loại, từ những bộ áo vải thô của nông dân đến những bộ lụa mỏng của thương nhân, tất cả đều mang chung vẻ mặt mong chờ và lo lắng.

Đinh Bộ Lĩnh bước lên đài cao, anh nhìn bao quát đám đông. Giọng anh vang vọng, trầm ấm và đầy sức thuyết phục, khác hẳn với vẻ uy nghiêm của một vị vua hay sự cứng rắn của một võ tướng. Anh không dùng những lời lẽ hoa mỹ, mà đi thẳng vào trái tim vấn đề:

“Hỡi dân chúng Đại Việt! Hỡi con dân của đất nước này!” Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng, từng lời anh nói đều như chạm vào nỗi đau và hy vọng của người nghe. “Ta biết, thời gian qua, các ngươi đã phải chịu đựng quá nhiều khổ đau. Chiến tranh liên miên, loạn lạc khắp nơi. Có những kẻ lợi dụng sự hoang mang, gieo rắc sự chia rẽ, vu khống ta, muốn lật đổ sự thống nhất mà ta đã dày công gây dựng!”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của từng người dân. “Thiên Minh Lệnh mà ta ban bố, lẽ ra phải mang lại bình an, nhưng đã có lúc, vì sai lầm của kẻ thi hành, đã gây ra oan trái. Ta không phủ nhận điều đó. Ta đã đau xót khi nhìn thấy lòng tin của các ngươi bị lung lay. Ta đã day dứt khi thấy các đạo ly khai, khi kẻ gian hoành hành.”

Đinh Bộ Lĩnh hít một hơi sâu, rồi giơ tay lên, như muốn ôm lấy cả tấm lòng của dân chúng. “Nhưng hôm nay, ta đứng đây không phải để thanh minh, mà để khẳng định một sự thật vĩnh cửu! Rằng: chỉ có đạo vì dân mới giữ được thiên hạ!

Anh tuyên bố, giọng anh hùng hồn, đầy khí phách: “Ta, Đinh Bộ Lĩnh, ban bố ‘Tuyên Cáo Thiên Nhân Đồng Tâm’!”

Bản tuyên cáo này, được Tô Ẩn chấp bút và Thiết Bút Tăng hiệu đính, nhấn mạnh tầm quan trọng của lòng dân, của sự đồng lòng giữa trời và người. Nó khẳng định rằng một người lãnh đạo chỉ có thể giữ được quyền cai trị nếu họ đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, nếu họ thực sự “vì dân mà hành đạo.” Bản tuyên cáo cũng nói rõ về những chính sách mới của Trường Yên, về việc cải cách Pháp Đạo để đảm bảo công bằng, về việc truy lùng những kẻ gây loạn và những kẻ lợi dụng tà thuật để hãm hại dân chúng. Nó không còn chỉ là mệnh lệnh của một vị vua, mà là lời cam kết của một người lãnh đạo với dân tộc mình.

“Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào lợi dụng sự yếu kém của ta để phá hoại Đại Việt này! Ta sẽ không để bất kỳ ai lợi dụng đạo lý để gieo rắc tà tâm! Ta sẽ cùng các ngươi, cùng toàn thể dân chúng, dựng xây một Đại Việt vững bền, nơi mọi người đều được bình an, ấm no!”

Lời tuyên cáo của Đinh Bộ Lĩnh, giản dị nhưng đầy sức mạnh, đã chạm đến trái tim của nhiều người. Những người dân phía Bắc, vốn đã chứng kiến những nỗ lực của Đinh Bộ Lĩnh và chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự bình yên mà Trường Yên mang lại trong thời kỳ đầu, đã bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ. Họ đã quá mệt mỏi với chiến tranh và loạn lạc.

Tại nhiều làng xã ở các vùng phía Bắc, những người dân đã tự nguyện tổ chức các buổi gặp mặt, bàn bạc. Họ cùng nhau lập ra những “Nguyện Ước Thôn” – những hiệp ước tự nguyện giữa các thôn làng, cam kết cùng nhau đoàn kết, bảo vệ lẫn nhau, và ủng hộ Đinh Bộ Lĩnh trong cuộc chiến chống lại kẻ thù. Họ đóng góp lương thực, cử thanh niên gia nhập quân đội, và thậm chí còn tự nguyện cung cấp thông tin về những kẻ khả nghi. Những Nguyện Ước Thôn này được thể hiện bằng những biểu ngữ bằng vải trắng, thêu hình bông sen và chim hạc, treo trước cổng làng.

Tuy nhiên, ở phía Nam, nơi mà tầm ảnh hưởng của Trường Yên còn hạn chế và nơi những lời vu khống của Ngô Nhật Khánh và Lạc Ẩn đã ăn sâu, tình hình lại hoàn toàn khác. Mặc dù một số ít người dân cũng nghe thấy bản tuyên cáo, nhưng đa số vẫn giữ thái độ hoài nghi. Những lời đồn thổi, những truyền ngôn do Huyết Ảnh và phe của Ngô Nhật Khánh gieo rắc, vẫn lan truyền mạnh mẽ hơn.

“Trường Yên chỉ giữ đạo – không giữ ruộng!” Tiếng xì xào, bàn tán vang lên từ những chợ phiên, những quán trà ở các đạo phía Nam. “Bọn chúng chỉ nói đạo lý suông, nhưng lại không thể bảo vệ mùa màng của chúng ta khỏi giặc cướp! Chúng ta vẫn phải tự mình chống đỡ! Chúng ta vẫn phải đóng thuế cho cả Trường Yên lẫn đạo chủ ly khai! Ruộng đất của chúng ta thì bị bỏ hoang!”

“Đinh Bộ Lĩnh chỉ lo việc trị đạo trên trời, chứ không lo chuyện làm ăn dưới đất!” Một lão nông râu bạc phơ gằn giọng, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn. “Hắn chỉ nói về bình yên, nhưng chúng ta lại phải sống trong cảnh đói khổ và sợ hãi. Lương thực ở đâu? An toàn ở đâu?”

Những truyền ngôn này, đôi khi được thêu dệt từ những sự thật bị bóp méo, đã ăn sâu vào tâm lý của người dân phía Nam, đặc biệt là những nông dân đang sống trong cảnh lầm than. Họ cần sự ổn định, cần lương thực, cần một cuộc sống ấm no hơn là những lời hứa hẹn về đạo lý.


Bản “Tuyên Cáo Thiên Nhân Đồng Tâm” của Đinh Bộ Lĩnh đã có những tác động rõ rệt: củng cố niềm tin ở phía Bắc và hình thành những “Nguyện Ước Thôn” đầy hy vọng. Tuy nhiên, sự nghi ngờ ở phía Nam vẫn còn đó, và những truyền ngôn về việc “Trường Yên chỉ giữ đạo – không giữ ruộng” đã cho thấy Đinh Bộ Lĩnh vẫn còn một chặng đường dài để giành lại hoàn toàn lòng dân. Cuộc chiến ý chí với Lạc Ẩn vẫn tiếp diễn, và lời hứa về một đạo vì dân vẫn cần được chứng minh bằng những hành động cụ thể, đặc biệt là ở những vùng đất còn đang chìm trong đói khổ và bất mãn.