CHƯƠNG 130 – PHẢN ĐÒN CỐ ẢI

 Âm mưu của Lạc Ẩn về lễ “Tế Cửu Đỉnh” và ngày “Thiên Hoàng Đăng Hỏa” đã hé lộ một hiểm họa lớn hơn bao giờ hết, không chỉ là tranh giành quyền lực mà còn là thao túng niềm tin. Tuy nhiên, Đinh Bộ Lĩnh không phải là kẻ ngồi yên chịu trận. Với sự trợ giúp của Tô Ẩn và Lãnh Hỏa, anh quyết định giáng một đòn chí mạng vào lực lượng của Ngô Nhật Khánh – kẻ đang được Lạc Ẩn hậu thuẫn – để giành lại lợi thế. Mục tiêu của cuộc phản công này chính là Cố Ải, nơi vừa bị Huyết Ảnh lợi dụng và cướp lương.

Thời điểm đã được chọn là một đêm trời tối như mực, không trăng không sao, chỉ có những cơn gió lạnh lùa qua những dãy núi. Phạm Bạch Hổ, một trong những tướng lĩnh trung thành và mưu trí nhất của Đinh Bộ Lĩnh, đã được giao trọng trách thực hiện kế hoạch này. Ông là một người đàn ông trung niên, vóc dáng vạm vỡ, nước da ngăm đen vì sương gió chiến trường. Ông mặc bộ giáp trụ bằng da được gia cố bằng sắt, không quá cầu kỳ nhưng vô cùng chắc chắn, trên tay cầm một cây đại đao lớn.

Tại tiền tuyến Cố Ải, quân của Phạm Bạch Hổ đóng giữ một cách lỏng lẻo. Lữ Kính đã bày ra thế trận phòng thủ có vẻ sơ hở, như thể quân Trường Yên đang thiếu thốn lương thực và binh lính rệu rã sau những biến cố.

“Hỡi binh sĩ!” Phạm Bạch Hổ gầm lên, giọng ông vang dội trong đêm tối. “Kế hoạch ‘Hồi Loan Kích Thủ’ bắt đầu! Hãy nhớ rõ từng bước! Chúng ta sẽ không chiến đấu trực diện, mà là dụ địch!”

Kế của Phạm Bạch Hổ được gọi là “Hồi Loan Kích Thủ” – một chiến thuật mượn sức địch để đánh địch. Ông ra lệnh cho quân lính của mình giả vờ thua cuộc, rút lui một cách hỗn loạn khi quân của Ngô Nhật Khánh tấn công.

Quân của Ngô Nhật Khánh, với sự hăm hở sau những chiến thắng gần đây và tin tức về sự suy yếu của Trường Yên, đã lập tức dốc toàn lực tấn công Cố Ải. Những binh lính của Ngô Nhật Khánh mặc những bộ giáp nhẹ màu xanh lục, tay cầm những ngọn giáo dài, lao lên như thác lũ. Tiếng reo hò, tiếng trống trận vang trời, át cả tiếng gió đêm.

Quân của Phạm Bạch Hổ, với những tiếng la hét “Thua rồi! Rút lui!”, đã giả vờ tháo chạy về phía sau, bỏ lại Cố Ải gần như trống rỗng. Quân của Ngô Nhật Khánh không chút nghi ngờ, lập tức tràn vào chiếm đóng Cố Ải. Chúng không chỉ chiếm đóng thành, mà còn nhanh chóng chiếm lấy các doanh trại còn sót lại, tổ chức ăn mừng chiến thắng.

Trong lúc quân địch đang say men thắng lợi, tiếng cười nói hò reo vang vọng khắp Cố Ải, chúng bày tiệc ăn uống linh đình ngay trong các doanh trại tạm bợ mà quân Trường Yên bỏ lại. Ánh lửa trại bập bùng chiếu sáng những khuôn mặt hân hoan của binh lính.

Đó chính là thời khắc mà Phạm Bạch Hổ đã chờ đợi. Từ trên những đỉnh núi cao xung quanh Cố Ải, hàng trăm binh lính của Trường Yên, dưới sự chỉ huy của Phạm Bạch Hổ, đã lặng lẽ xuất hiện. Mỗi người lính đều vác theo những thùng nước lớn, và những bó đuốc tẩm dầu.

Theo hiệu lệnh của Phạm Bạch Hổ, những thùng nước đã được bất ngờ đổ xuống từ trên cao, tràn vào các doanh trại của quân Ngô Nhật Khánh. Đó không phải là nước bình thường, mà là một loại hợp chất dễ cháy được pha chế đặc biệt, có mùi hăng nồng. Ngay sau đó, những bó đuốc được ném xuống, chạm vào lớp nước đặc biệt đó.

“Cháy rồi! Cháy rồi!” Tiếng la hét kinh hoàng vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, lửa bùng lên dữ dội, không khí tràn ngập mùi khói và hơi nóng. Các doanh trại tạm bợ của quân Ngô Nhật Khánh, vốn được xây dựng bằng gỗ và tre, đã biến thành một biển lửa khổng lồ. Hàng ngàn binh lính của Ngô Nhật Khánh, đang chìm đắm trong men say chiến thắng, không kịp phản ứng. Chúng hoảng loạn chạy tứ tán, dẫm đạp lên nhau, cố gắng thoát khỏi bẫy lửa kinh hoàng. Tiếng kêu gào, tiếng khóc thét của những kẻ bị thiêu sống vang lên thảm thiết, tạo nên một cảnh tượng địa ngục giữa đêm tối.

“Phản công!” Phạm Bạch Hổ gầm lên.

Binh lính Trường Yên, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, đã từ các phía đổ xuống, truy quét những kẻ còn sống sót. Quân Ngô Nhật Khánh, sau khi bị đánh bất ngờ và lâm vào bẫy lửa, đã hoàn toàn tan rã. Chúng không còn tinh thần chiến đấu, chỉ còn biết tháo chạy.

Cố Ải thất thủ lần nữa, nhưng lần này là do chính tay Ngô Nhật Khánh tự đưa mình vào bẫy. Ngô Nhật Khánh, vốn đang ở tuyến sau, nhận được tin báo về trận thua thảm hại. Khuôn mặt hắn ta biến sắc, không thể tin vào mắt mình.

“Rút binh! Rút binh về Hải Tây!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, giọng hắn đầy vẻ tức giận và hoảng loạn. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc tập hợp tàn quân và lui binh về Hải Tây – vùng đất ven biển phía đông, nơi hắn ta đã thiết lập một căn cứ tạm thời.


Chiến thắng tại Cố Ải bằng kế “Hồi Loan Kích Thủ” đã giáng một đòn mạnh vào uy tín và lực lượng của Ngô Nhật Khánh, buộc hắn phải rút lui. Đây là một chiến thắng quân sự quan trọng của Đinh Bộ Lĩnh, cho thấy anh vẫn còn khả năng phản công và giữ vững thế trận. Tuy nhiên, cuộc chiến ý chí với Lạc Ẩn vẫn còn đó, và việc Ngô Nhật Khánh lui binh về Hải Tây chỉ là một sự trì hoãn, không phải là kết thúc. Cuộc đối đầu giữa Thiết Phong Cố Ải và những âm mưu tà ác của Lạc Ẩn vẫn tiếp diễn.