Sau khi “Mạc Lệnh” được ban bố, không khí tại Đại La trở nên căng như dây đàn. Giả Tâm không thể chấp nhận việc Trường Yên công khai thách thức uy quyền của mình. Hắn lập tức phái quân đi đàn áp. Từ Tế Giang, dưới sự thúc ép của Giả Tâm, tướng phụ Lã Huyền dẫn đầu một đạo quân triều đình tiến về phía nam. Đó là một đạo quân khoảng năm trăm người, tuy không phải tinh binh nhưng cũng được trang bị khá đầy đủ, quân kỳ rợp trời, tiếng bước chân giòn giã trên con đường mòn quen thuộc. Lã Huyền, một kẻ nóng nảy và tự phụ, nhận lệnh với vẻ hăm hở, trong đầu hắn là viễn cảnh lập công lớn.
"Lũ giặc Trường Yên chỉ là đám dân đen ô hợp! Lần này ta sẽ cho chúng biết thế nào là uy phong triều đình!" Lã Huyền hô vang, ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn về phía trước.
Đoàn quân của hắn vượt sông Hoàng Long, nước sông đục ngầu cuộn chảy dưới vó ngựa, tiến thẳng vào rừng Mộc Sơn, một vùng rừng núi rậm rạp nằm ở ranh giới phía bắc Văn Châu. Mục tiêu của chúng là Văn Châu, một trong năm huyện vừa mới quy thuận Trường Yên, nhằm cắt đứt liên kết và thị uy sức mạnh.
Tại Văn Châu, tin tức về cuộc tiến quân của Lã Huyền đến trong sự hốt hoảng. Binh lính Trường Yên do Nguyễn Bặc chỉ huy đang trên đường viện trợ, nhưng không thể tới kịp. Thời gian quá gấp gáp. Các hào trưởng Văn Châu, những người vừa đặt niềm tin vào Đinh Bộ Lĩnh, nay đứng trước thử thách sống còn. "Quân triều đình đã vượt sông Hoàng Long! Chúng sẽ đến đây trước khi quân của Đinh chủ công kịp tới!" Một già làng run rẩy báo tin, khuôn mặt nhăn lại vì sợ hãi. Hào trưởng Văn Châu, một người đàn ông trung niên tên Trần Quang, tuy lo lắng nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên quyết. Ông ta tập hợp dân binh và những người có thể cầm vũ khí. "Chúng ta không thể chờ được nữa! Nếu quân triều đình vào được làng, tất cả sẽ tan nát!" Trần Quang nghiến răng. "Nhưng... chúng ta làm sao chống đỡ nổi đây?" Một người dân binh, khuôn mặt lấm lem bùn đất, chợt lên tiếng: "Hào trưởng! Ngọn Mộc Sơn này rậm rạp, con đường độc đạo là con đường vận lương của chúng! Hay chúng ta dùng... Hỏa lộ?" Ý kiến đó lập tức được Trần Quang cân nhắc. "Hỏa lộ? Đốt rừng?" Ông ta biết đây là một con dao hai lưỡi, có thể gây hại cho chính mình, nhưng đó là con đường duy nhất. "Được! Triệu tập tất cả, chuẩn bị dầu, củi khô! Đốt rừng cắt đường quân lương của chúng!"
Kế "Hỏa lộ" nhanh chóng được triển khai. Dân Văn Châu, quen thuộc địa hình rừng núi, đã đổ dầu, chất củi khô dọc theo con đường độc đạo trong rừng Mộc Sơn – con đường mà Lã Huyền phải đi qua để vận chuyển quân lương và binh lính. Đến khi quân triều đình tiến sâu vào, một mồi lửa được châm lên. Tiếng củi khô cháy răng rắc, lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng những bụi cây, thảm lá khô, tạo thành một bức tường lửa ngút trời, cắt đứt hoàn toàn con đường tiếp tế của Lã Huyền. Mùi khói nồng nặc lan tỏa khắp khu rừng, che khuất tầm nhìn, khiến quân lính triều đình hoảng loạn. "Lửa! Lửa cháy rồi!" "Quân lương! Đường về bị cắt rồi!" "Mau dập lửa! Mau dập lửa!" Lã Huyền gào thét, khuôn mặt hắn biến sắc. Quân của hắn vốn không quen địa hình rừng núi, lại thiếu kinh nghiệm đối phó với chiến thuật du kích, ngay lập tức rơi vào thế bị động. Tốc độ hành quân bị giảm sút nghiêm trọng, đội hình xáo trộn, tinh thần binh sĩ hoang mang.
Trong khi đó, Lữ Kính, với tài tiên đoán và sự nhạy bén phi thường, đã sớm nắm được động thái của Lã Huyền. Ngay khi nhận được tin tức, ông đã không ngần ngại chỉ huy một toán kỳ binh Trường Yên nhỏ, tinh nhuệ, do chính Đinh Bộ Lĩnh đích thân dẫn đầu, thực hiện một cuộc hành quân đường vòng bí mật. Họ luồn lách qua những con đường hiểm trở nhất, vượt qua khe núi, len lỏi qua bụi rậm, mục tiêu là lưng dốc Mộc Nha – một vị trí hiểm yếu nằm khuất tầm nhìn, phía sau lưng quân địch. "Chủ công, chúng ta đã đến vị trí!" Nguyễn Bặc thì thầm, tay chỉ về phía đoàn quân Lã Huyền đang lúng túng trong làn khói. "Đợi lệnh quân sư!" Đinh Bộ Lĩnh đáp, ánh mắt anh sắc như dao, dán chặt vào đám quân lính triều đình. Lữ Kính, ẩn mình sau một tảng đá lớn, quan sát kỹ lưỡng đội hình địch đang rối loạn vì khói lửa. "Thời cơ! Đánh ập vào hậu quân! Tập trung vào tướng chỉ huy!" Giọng ông Kính lạnh lùng, dứt khoát.
Tiếng hiệu lệnh vang lên, nhỏ nhưng đủ rõ. Toán kỳ binh Trường Yên bất ngờ đánh ập vào từ phía lưng dốc Mộc Nha. Chúng không đông, nhưng tốc độ và sự bất ngờ khiến quân triều đình không kịp trở tay. Tiếng gậy gộc, giáo mác va vào nhau chan chát, tiếng la hét kinh hoàng. Quân lính của Lã Huyền, vốn đã rệu rã tinh thần vì lửa và khói, nay lại bị đánh úp từ phía sau, càng thêm hoảng loạn. Chúng bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau.
Trong trận hỗn chiến ngắn ngủi ấy, Lã Huyền cố gắng gượng dậy để chỉ huy, nhưng bị bao vây bởi những dân binh Trường Yên quả cảm. "Lũ phản tặc! Dám làm càn!" Hắn gầm lên, cố gắng vung kiếm chống cự. Nhưng một cú đánh mạnh như trời giáng từ một dân binh Trường Yên đã khiến hắn ngã ngựa. Ngay lập tức, hàng loạt giáo mác đâm tới. Lã Huyền, kẻ từng tự phụ ngông cuồng, đã tử trận ngay tại rừng Mộc Sơn. Quân triều đình tan tác, kẻ chết, kẻ bị thương, số còn lại bỏ chạy thục mạng. Văn Châu giữ vững! Dân chúng Văn Châu vỡ òa trong niềm vui sướng, nhưng cũng thấm thía nỗi hiểm nguy mà họ vừa trải qua.
Tin bại trận của Lã Huyền và việc Văn Châu giữ vững phòng tuyến nhanh chóng truyền về Đại La. Giả Tâm nghe xong, cơn thịnh nộ của hắn bùng lên như lửa đổ thêm dầu. Hắn đập phá đồ đạc trong chính điện, tiếng gầm thét vang vọng khắp cung cấm. "Lã Huyền vô dụng! Một lũ ngu xuẩn! Lại để thua đám dân binh ô hợp!" Hắn gầm lên, trừng mắt nhìn các quan lại run rẩy. "Đỗ Cảnh Thạc! Hắn làm cái quái gì mà không xuất binh trợ giúp? Hắn muốn phản ta sao?!" Nhưng dù Giả Tâm có tức giận đến đâu, Đỗ Cảnh Thạc ở Thanh Hóa và Lã Đường ở Tế Giang vẫn giữ thái độ dửng dưng. Họ vẫn không điều động binh chính, chỉ cử thêm vài đạo quân nhỏ đi "trấn an" các vùng biên giới, viện cớ phòng thủ, khiến Giả Tâm dù tức tối cũng không thể có cớ công khai trừng phạt. Họ vẫn giữ vững thực lực của mình, chờ đợi thời cơ chín muồi.
Trở lại Trường Yên, trong căn lều dã chiến đơn sơ, Lữ Kính ngồi bên ngọn đèn dầu, ngón tay ông nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sổ tay cũ kỹ. Khuôn mặt ông vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lấp lánh vẻ đăm chiêu. Ông chậm rãi viết vào cuốn sổ, những nét chữ đều đặn, sắc nét:
“Một đạo binh bị đốt, mười đạo binh chùn tay.”
Ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nơi tiếng gió đêm vẫn rì rào. Một đạo binh của Giả Tâm đã bị Trường Yên đánh bại thảm hại, không chỉ về quân số mà còn về tinh thần và uy tín. Vụ đốt rừng Mộc Sơn và trận đánh úp chớp nhoáng ở Mộc Nha đã khiến quân triều đình kinh hồn bạt vía. Hơn thế nữa, nó còn gieo rắc sự lo sợ và hoài nghi vào lòng những sứ quân khác. Họ sẽ nghĩ: nếu ngay cả quân lính triều đình cũng dễ dàng bị đánh bại bởi dân binh Trường Yên, thì họ, những kẻ vẫn còn giữ thái độ trung lập, liệu có nên dốc toàn lực cho Giả Tâm nữa hay không? Ngọn lửa trên Mộc Sơn không chỉ đốt cháy lương thảo, mà còn đốt cháy sự tin tưởng, và gieo rắc hạt giống của sự phân rã trong hàng ngũ đối phương. Kế hoạch của Lữ Kính đã thành công mỹ mãn.