CHƯƠNG 12: HỘI BẢN SƠN

Chín ngày sau buổi Thệ Minh chấn động và mật hội Thiên Nông thành công, Trường Yên lại trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tại một ngôi đình làng cổ kính thuộc huyện Bản Sơn, nằm giữa một thung lũng nhỏ yên bình, được bao bọc bởi những hàng cây bồ đề cổ thụ tỏa bóng mát, một cuộc gặp mặt quan trọng đang diễn ra. Hương trầm thoảng nhẹ trong không khí, hòa lẫn mùi ngai ngái của rêu phong và gỗ cũ, tạo nên một sự trang nghiêm tĩnh mịch.

Sáng sớm, từng đoàn ngựa lặng lẽ tiến vào, mang theo các đại diện của những hào trưởng từ năm huyện lân cận: Bản Sơn, Văn Châu, Thần Nông (vốn đã quy thuận), Yên Mô, và Lạc Tuyền. Họ là những người có uy tín, có ảnh hưởng trong vùng, được mời đích danh để bàn bạc việc đại sự. Trong số đó, có những khuôn mặt đã quen thuộc như Hoàng Tín từ Thần Nông, nhưng cũng có những người còn e dè, ánh mắt dò xét, thậm chí còn thoáng chút lo lắng. Họ được tiếp đón trọng thị bởi Nguyễn Bặc và Đinh Điền, những người đã lớn lên cùng Đinh Bộ Lĩnh, nay đã trở thành trụ cột của Trường Yên.

Trong chính đường của đình, Đinh Bộ Lĩnh ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Lữ Kính và Tô Ẩn. Không khí có phần căng thẳng. Đinh Bộ Lĩnh mở lời, giọng anh trầm ấm, rõ ràng: "Chư vị hào trưởng đã không ngại hiểm nguy, vất vả mà đến đây, Đinh Bộ Lĩnh vô cùng cảm kích. Như các vị đã biết, Giả Tâm đã ra 'Mạc Lệnh', xem chúng ta là 'phản địa', tru diệt không tha. Giờ đây, chỉ còn một con đường: liên kết lại, cùng nhau chống lại bạo quyền, bảo vệ dân lành."

Lời anh vừa dứt, một hào trưởng đến từ Yên Mô, tên là Lê Duẫn, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn: "Đinh chủ công, chúng tôi biết ngài là người có lòng, nhưng Giả Tâm quyền lực quá lớn. Quân đội hắn trải khắp nơi. Nếu chúng ta quy tụ quân đội, công khai chống lại, đó chẳng phải là tự biến mình thành nghịch thần, chọc giận hổ sao?" Một hào trưởng khác từ Lạc Tuyền, tên là Cao Lượng, cũng phụ họa, giọng đầy hoài nghi: "Đúng vậy! Nếu thắng, chúng ta sẽ mang tiếng 'nghịch thần', thiên hạ sẽ phỉ báng. Dù có ý tốt, cũng sẽ bị sử sách nguyền rủa. Huống hồ, cơ may thắng lợi là bao nhiêu?"

Cả hội trường bỗng chốc im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía Đinh Bộ Lĩnh và các cộng sự. Nguyễn Bặc và Đinh Điền khẽ siết chặt tay, vẻ mặt đầy kiên nghị. Lữ Kính vẫn trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm không chút dao động. Tô Ẩn, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, bất ngờ cất lời. Giọng anh không lớn, nhưng đầy nội lực, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đình làng. "Hỡi chư vị hào trưởng," Tô Ẩn nói, ánh mắt anh lần lượt nhìn vào từng người, từ Lê Duẫn đến Cao Lượng, "Lời lo lắng của các vị, Tô Ẩn này hiểu rõ. Nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi khi chúng ta đứng lên. Nhưng xin chư vị hãy nghĩ xem, nếu chúng ta không đứng lên, cúi đầu khuất phục, thì sao?" Anh dừng lại, giọng anh chùng xuống, vẽ nên một viễn cảnh nghiệt ngã. "Nếu không thắng, chúng ta có thể sẽ mang tiếng 'nghịch thần' theo quan điểm của Giả Tâm. Nhưng nếu không thắng, chúng ta có chắc sẽ được yên thân không? Giả Tâm sẽ không bỏ qua bất cứ mầm mống nào. Chúng ta, cùng với toàn bộ dân chúng vô tội, sẽ chỉ là xương dưới móng của hắn, bị nghiền nát không thương tiếc, không một chút danh phận, không một chút tiếng tăm. Sẽ không có ai nhớ đến chúng ta, hay sự khốn khổ mà chúng ta đã trải qua." Tô Ẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sáng rực niềm tin, giọng anh mạnh mẽ và rõ ràng hơn: "Nhưng nếu thắng, nếu chúng ta cùng nhau vượt qua được giông bão này, chúng ta sẽ không phải là 'nghịch thần'. Chúng ta sẽ là những người đã đứng lên vì đạo nghĩa, vì dân tộc. Chúng ta sẽ là lúa dưới trời, được tự do vươn mình, được tắm mình trong ánh nắng của công bằng, no ấm. Lúa tuy thấp bé, nhưng lại nuôi sống vạn dân, sống đúng với đạo trời!" Lời của Tô Ẩn, vừa chân thực, vừa có chiều sâu, đã đánh thẳng vào tâm can của những người đang do dự. Không ai có thể phủ nhận viễn cảnh "xương dưới móng" mà Giả Tâm đang thực hiện. Sự im lặng bao trùm hội trường, nhưng lần này là một sự im lặng đầy suy tư, chứ không phải hoài nghi. Hoàng Tín khẽ gật đầu, vẻ mặt ông đầy tán thưởng.

Sau một hồi bàn bạc căng thẳng, cuối cùng các hào trưởng đã đi đến nhất trí. Cuộc thề tại Hội Bản Sơn chính thức được cử hành, không hoa mỹ nhưng đầy trang trọng. Đinh Bộ Lĩnh bước lên trước tất cả, anh không xưng vương, không nhận tước vị cao sang, mà chỉ đơn giản là nhận lấy trọng trách “Hành chính sứ”. "Từ nay, mọi việc hành chính quân sự, việc điều hành quân đội, tập hợp dân binh, sắp xếp phòng bị, đều do Đinh Bộ Lĩnh này đảm trách. Tôi nguyện dốc hết sức mình vì đại nghĩa!" Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh vang dội và cương quyết. Tiếp theo là Lữ Kính. Ông nhận lấy trách nhiệm “Tuyên thảo sự vụ”. "Những chiếu lệnh, công văn, thư từ liên lạc với các châu mục, các hào trưởng, cũng như việc lên kế hoạch chiến lược, sắp xếp binh lương, đều do lão phu này đảm nhiệm. Mỗi lời nói, mỗi trang giấy sẽ là mũi kiếm, là tấm khiên của Trường Yên!" Lữ Kính nói, ánh mắt ông lấp lánh sự tinh anh. Cuối cùng là Tô Ẩn. Anh nhận lấy trọng trách “Thư đạo – dân sự”. "Tô Ẩn này sẽ chịu trách nhiệm về việc giáo dục, truyền bá lý tưởng 'Trung Nghĩa', củng cố lòng dân, cũng như mọi công việc liên quan đến đời sống bá tánh. Chúng ta không chỉ đánh giặc, mà còn xây dựng một nền tảng đạo nghĩa vững chắc cho tương lai!" Tô Ẩn nói, giọng anh ấm áp và đầy nhiệt huyết.

Ba người, ba trọng trách, cùng nhau tạo nên một bộ khung lãnh đạo vững chắc, thể hiện rõ lý tưởng "không xưng vương, chỉ cứu dân" của Trường Yên. Một văn bản được ghi lại tỉ mỉ, có chữ ký và điểm chỉ của tất cả các hào trưởng tham dự.

Khi buổi hội kết thúc, ánh chiều tà đã ngả bóng dài trên sân đình. Những hào trưởng ra về, mang theo không chỉ sự cam kết mà còn là niềm tin mới. Trong biên bản ghi chép cuộc hội, dưới dòng chữ cuối cùng về các trọng trách, Lữ Kính đã đích thân viết thêm một câu, như một lời khẳng định hùng hồn cho con đường mà họ đã chọn, một lời tuyên ngôn gửi đến hậu thế:

“Trường Yên không xưng vương, nhưng dám bảo vệ đạo.”

Câu nói ấy, ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, gói gọn toàn bộ tinh thần và mục đích của phong trào Trường Yên: không vì ngai vàng, mà vì đạo lý và sự bình yên của dân tộc. Nó sẽ mãi mãi là lời nhắc nhở cho tất cả những ai dõi theo bước chân của Đinh Bộ Lĩnh và những người đồng chí của anh.