Lời tiết lộ của Lãnh Hỏa về kẻ hai mặt trong Hội Trị Sự và âm mưu lớn của Lạc Ẩn đã thôi thúc Tô Ẩn hành động ngay lập tức. Anh biết rằng, để đánh bại một kẻ thù bí ẩn và xảo quyệt như Lạc Ẩn, anh phải đi sâu vào hang ổ của chúng, tìm hiểu tận gốc rễ âm mưu.
Mục tiêu của Tô Ẩn là Điện Lâm – một vùng núi hiểm trở nằm ở phía Tây Nam của Đại Việt, nơi được cho là có trụ sở Huyết Ảnh thứ cấp. Vùng núi Điện Lâm nổi tiếng với địa hình phức tạp, những vách đá dựng đứng, rừng rậm âm u và những con đường mòn khó đi, luôn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Kiến trúc tự nhiên của nơi này là những khối đá granite khổng lồ và những cây cổ thụ thân lớn, rêu phong, tạo nên một vẻ ma mị, đầy bí ẩn.
Tô Ẩn không đi cùng bất kỳ binh lính hay thành viên nào của Đạo Diệt Thất Nhân. Anh quyết định cải trang thành một lão nông hành hương, mặc bộ áo vải nâu sờn cũ, đội nón lá rách rưới, lưng cõng một gùi tre đựng củi khô. Râu tóc anh được hóa trang bạc trắng, khuôn mặt được hóa trang già nua, nhăn nheo, và dáng đi khập khiễng, cố gắng hòa mình vào những người dân quê chất phác. Anh tin rằng, sự ẩn mình hoàn hảo là chìa khóa để thâm nhập vào một nơi nguy hiểm như vậy.
Suốt nhiều ngày đêm, Tô Ẩn đã lén lút di chuyển qua những con đường mòn cheo leo của Điện Lâm. Anh tránh xa những ngôi làng hiếm hoi, chỉ ngủ trong các hang đá và ăn lương khô mang theo. Tiếng chim rừng kêu vượn hú, tiếng suối chảy róc rách là những âm thanh duy nhất xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng.
Cuối cùng, sau khi vượt qua một con đèo dốc và len lỏi qua một khu rừng tre dày đặc, Tô Ẩn đã phát hiện ra dấu vết của con người. Đó là một lối mòn nhỏ dẫn vào sâu trong khe núi, và anh ngửi thấy mùi khói bếp lẫn với mùi hương lạ lẫm của thảo dược. Anh càng cẩn thận hơn, ẩn mình sau những lùm cây rậm rạp, tiến vào sâu hơn.
Khi ánh chiều tà buông xuống, Tô Ẩn đã đến được mục tiêu. Trước mắt anh là một quần thể kiến trúc lạ lẫm, không giống bất kỳ ngôi đền hay chùa chiền nào anh từng thấy. Đó là một khu trại lớn được xây dựng từ gỗ và đá, với những bức tường cao và những ngọn tháp canh gác. Không khí ở đây u ám và đầy vẻ thần bí, những lá bùa chú được treo khắp nơi, phấp phới trong gió. Đây chính là trụ sở Huyết Ảnh thứ cấp mà Lãnh Hỏa đã nhắc đến.
Khi đêm xuống, Tô Ẩn lẻn vào bên trong. Anh phải cực kỳ cẩn thận, bởi các đạo sĩ Huyết Ảnh tuần tra rất nghiêm ngặt. Anh chứng kiến một cảnh tượng khiến anh lạnh xương sống. Lạc Ẩn, với bộ áo bào đen tuyền quen thuộc, khuôn mặt bị che khuất sau chiếc mặt nạ gỗ giản dị, đang đứng trên một bục cao. Hắn ta không còn là một pháp sư ẩn mình, mà có vẻ như đã trở thành một giáo chủ.
Xung quanh hắn là hàng trăm người: những dân oan bị mất đất, những nạn dân bị chiến tranh tàn phá, và cả những kẻ lưu vong, giang hồ tứ xứ, trôi dạt không nơi nương tựa. Họ mặc những bộ quần áo rách rưới, vẻ mặt đầy khổ đau và tuyệt vọng, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ cuồng tín khi nhìn về phía Lạc Ẩn.
“Hỡi những kẻ đau khổ!” Lạc Ẩn cất tiếng, giọng hắn vang vọng khắp khu trại, đầy mê hoặc và quyền năng, như tiếng vọng của một vị thần. “Các ngươi đã bị Đinh Bộ Lĩnh bỏ rơi! Hắn đã làm mất đi niềm tin của các ngươi, đã đẩy các ngươi vào cảnh lầm than! Hắn xưng là ‘Thiên Minh’, nhưng lại không thể mang lại bình an cho các ngươi!”
Hắn ta giơ tay lên, một luồng khí xanh lè tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, khiến những người xung quanh càng thêm cuồng loạn. “Hãy đến với ta! Ta sẽ mở ra một con đường mới! Một con đường mà mọi người đều bình đẳng, đều được bảo vệ! Ta sẽ dẫn dắt các ngươi xây dựng một thế giới không còn chiến tranh, không còn khổ đau!”
Lạc Ẩn tuyên bố: “Ta sẽ lập ra một ‘Quốc Đạo Môn’! Một giáo phái mới, một con đường mới để dẫn dắt Đại Việt! Các ngươi sẽ không còn phải chịu đựng sự bất công, không còn phải chịu sự đàn áp của những kẻ chuyên quyền!”
Tô Ẩn kinh ngạc. Lạc Ẩn không chỉ muốn phá hoại, mà còn muốn thay thế Đinh Bộ Lĩnh, muốn thiết lập một giáo phái mới để kiểm soát lòng dân. Hắn ta đang lợi dụng nỗi đau khổ, sự bất mãn của dân chúng để xây dựng một đế chế của riêng mình. Những người dân oan, nạn dân, kẻ lưu vong này, vì quá tuyệt vọng, đã tin tưởng mù quáng vào những lời lẽ mê hoặc của Lạc Ẩn. Họ cúi rạp xuống đất, lặp lại những lời hô của hắn, như thể đã tìm thấy một vị cứu tinh.
Tô Ẩn ẩn mình kỹ lưỡng trong bóng tối, ghi nhớ từng chi tiết, từng lời nói của Lạc Ẩn. Anh nhận ra rằng, đây không phải là một giáo phái thông thường. Lạc Ẩn đang sử dụng tà thuật, pháp linh để thao túng tâm trí những người yếu đuối, biến họ thành những công cụ cho tham vọng của hắn.
Rạng sáng hôm sau, trước khi bị phát hiện, Tô Ẩn đã rời khỏi Điện Lâm, mang theo những thông tin kinh hoàng. Anh biết rằng, Lạc Ẩn không chỉ là một kẻ phản loạn thông thường, mà là một kẻ có tham vọng lớn hơn nhiều, muốn tạo ra một “quốc gia” mới dựa trên sự tuyệt vọng và niềm tin mù quáng.
Việc Tô Ẩn thâm nhập Điện Lâm và khám phá ra âm mưu lập “Quốc Đạo Môn” của Lạc Ẩn đã vén màn một khía cạnh đáng sợ hơn trong cuộc chiến này. Lạc Ẩn không chỉ tìm kiếm quyền lực, mà còn tìm cách kiểm soát tư tưởng, biến những người dân khổ đau thành binh lính của hắn. Đây không còn là cuộc chiến giữa các lãnh đạo, mà là cuộc chiến giành lấy trái tim và khối óc của chính người dân Đại Việt, một cuộc chiến mà Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn phải đối mặt với một kẻ thù không chỉ có sức mạnh mà còn có khả năng thao túng tâm lý con người một cách đáng sợ.