CHƯƠNG 126 – NHẬT KHÁNH NỔI QUÂN

 Trong khi Trường Yên đang vật lộn với những âm mưu thâm độc của Lạc Ẩn và sự nghi ngờ lan tràn trong nội bộ, thì ở phương Nam, Ngô Nhật Khánh đã không còn giữ mình trong bóng tối. Lợi dụng sự suy yếu và cô lập của Đinh Bộ Lĩnh, hắn ta đã quyết định giương cao ngọn cờ, công khai thách thức quyền lực của Trường Yên.

Tại Cổ Loa, một kinh đô cũ với những dấu tích tường thành đất đá rêu phong, nay lại được Ngô Nhật Khánh cho sửa sang, dựng lên những lán trại bằng gỗ và lụa màu xanh lam. Tiếng trống trận dồn dập vang vọng khắp một vùng, không còn là những tiếng trống lẻ tẻ của quân nổi dậy mà là âm thanh hùng tráng của một đạo quân có tổ chức. Ngô Nhật Khánh, với vóc dáng oai vệ, mặc bộ áo bào màu vàng óng, trên đó thêu hình chim hạc đang vươn cánh bay lên – biểu tượng của sự tự do và khát vọng vươn mình. Mái tóc đen dài của hắn ta được búi cao gọn gàng, khuôn mặt điển trai nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự ngạo mạn và tham vọng.

Hắn đứng trên một đài cao được dựng vội, xung quanh là hàng ngàn binh lính và dân chúng được tập hợp. Những người lính của hắn mặc áo giáp nhẹ màu xanh lục, tay cầm giáo dài, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chứng tỏ một sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Hỡi binh sĩ! Hỡi đồng bào Đại Việt!” Ngô Nhật Khánh cất tiếng, giọng hắn vang dội, đầy nhiệt huyết, như muốn thổi bùng lên ngọn lửa bất mãn trong lòng người nghe. “Thiên Minh Lệnh của Đinh Bộ Lĩnh đã không còn chính nghĩa! Hắn đã bội phản lời thề thống nhất, tàn sát người vô tội, và đang đẩy Đại Việt vào cảnh hỗn loạn! Hắn đã làm mất lòng dân, làm mất đi ý chí của trời!”

Hắn ta giơ cao một ngọn cờ lớn, màu đỏ tươi như máu, trên đó thêu bốn chữ vàng chói lọi: “Chính Đạo Đại Việt”. Hắn tuyên bố: “Ta, Ngô Nhật Khánh, xuất thân dòng dõi Ngô Vương, với sự ủng hộ của trời và lòng dân, hôm nay chính thức dựng cờ ‘Chính Đạo Đại Việt’, tự lập đạo hiệu!”

Tiếng reo hò vang trời, như sấm động, của binh lính và dân chúng. "Chính Đạo Đại Việt" – cái tên này không chỉ là một danh xưng, mà là một lời tuyên bố rõ ràng về sự đối lập với "Thiên Minh Lệnh" của Đinh Bộ Lĩnh, khẳng định mình mới là người mang chính đạo để cai trị Đại Việt. Việc tự lập đạo hiệu cũng là một bước đi cực kỳ táo bạo, khẳng định quyền lực độc lập, không còn chịu sự ràng buộc nào từ Trường Yên.

“Từ nay,” Ngô Nhật Khánh tiếp lời, “Ta chính thức tuyên bố từ bỏ Thiên Minh! Ta sẽ cùng các đạo hữu khác, cùng nhân dân dựng xây một Đại Việt mới, không có sự chuyên quyền, không có sự bất công! Một Đại Việt mà quyền lợi của mỗi đạo, mỗi người dân đều được tôn trọng!”

Không chỉ dừng lại ở lời nói, Ngô Nhật Khánh còn có những hành động cụ thể để củng cố vị thế của mình và tìm kiếm sự ủng hộ từ bên ngoài. Ngay sau buổi lễ tuyên bố, hắn ta đã cho người gửi hịch cầu thân với Chiêm Thành và Đại Lý.

Nội dung hịch không chỉ là lời kêu gọi hợp tác, mà còn là sự công kích trực diện vào Đinh Bộ Lĩnh, tố cáo anh là kẻ gây ra nội loạn, làm suy yếu Đại Việt. Hắn hứa hẹn sẽ mở rộng giao thương, thiết lập mối quan hệ hòa bình và ổn định với các nước láng giềng nếu được công nhận là người lãnh đạo mới của Đại Việt.

Những sứ giả của Ngô Nhật Khánh, ăn mặc lịch sự nhưng mang theo vẻ tự tin và kiêu hãnh, đã vượt đường xa để mang những bức hịch này đến các vương quốc lân cận. Tại biên giới phía Bắc, các sứ giả đã gặp gỡ quan lại của Đại Lý – vương quốc hùng mạnh ở phía Tây Nam Trung Quốc. Tại biên giới phía Nam, họ đã tiếp xúc với các quan chức Chiêm Thành, những người vẫn còn đang do dự về việc cắt đứt quan hệ giao thương với Đại Việt.

Hành động của Ngô Nhật Khánh đã ngay lập tức tạo ra một hiệu ứng domino đáng sợ. Dù Đinh Bộ Lĩnh đã cố gắng phong bế Trường Yên và dùng Đạo Diệt Thất Nhân để đối phó với nội gián, thì những lời tuyên bố của Ngô Nhật Khánh lại đánh thẳng vào tâm lý của các đạo đang dao động.

Một số đạo phía Nam đã hưởng ứng lời kêu gọi của Ngô Nhật Khánh. Họ công khai tuyên bố ủng hộ "Chính Đạo Đại Việt", và sẵn sàng cử quân trợ giúp nếu Ngô Nhật Khánh cần. Thậm chí, một số đạo nhỏ ở vùng biên giới phía Bắc cũng bắt đầu có dấu hiệu lung lay, không còn tuân thủ lệnh của Trường Yên.

Hậu quả là, trung châu bị cô lập nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Các tuyến đường giao thương bị cắt đứt, thông tin bị chặn lại, và Trường Yên của Đinh Bộ Lĩnh bị bao vây bởi những kẻ thù từ mọi phía. Không chỉ là các đạo ly khai, mà còn là những âm mưu từ bên trong, và sự dòm ngó của ngoại bang.


Việc Ngô Nhật Khánh công khai nổi quân và giương cao ngọn cờ “Chính Đạo Đại Việt” đã đẩy Đại Việt vào một tình thế cực kỳ nguy hiểm. Cuộc chiến không còn là những cuộc giao tranh lẻ tẻ mà đã trở thành một cuộc đối đầu toàn diện, nơi uy tín và lòng dân là vũ khí tối thượng. Đinh Bộ Lĩnh giờ đây phải đối mặt với một liên minh của các đạo ly khai, dưới sự lãnh đạo của Ngô Nhật Khánh, kẻ đang ra sức cô lập Trường Yên và hủy hoại quyền lực của anh. Thử thách lớn nhất của thời kỳ “Loạn Trung Đạo” đã chính thức bắt đầu.