Sau khi Thiết Bút Tăng đồng ý gia nhập Trường Yên, mang theo hy vọng về một bộ luật mới và sự công minh, tưởng chừng như cục diện tại Hoa Lư đã có chút khởi sắc. Tuy nhiên, bóng tối của Lạc Ẩn và Huyết Ảnh vẫn còn lẩn khuất, không ngừng gieo rắc kinh hoàng.
Đó là một đêm khuya vắng vẻ tại Trường Yên, khi gió mang theo hơi lạnh từ sông Hoàng Long thổi vào, khiến những ngọn đèn lồng trong các con ngõ nhỏ chập chờn như những linh hồn. Tiếng tuần đêm đều đặn bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng thét thất thanh, xé nát sự tĩnh lặng.
Ngay lập tức, binh lính canh gác đã đổ xô đến. Tại một con hẻm tối gần khu dân cư của các quan lại cấp thấp, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ: một vụ án giết người đã xảy ra. Nạn nhân là một thư lại trẻ tuổi của Pháp Đạo, người vừa được Thiết Bút Tăng phân công nhiệm vụ nghiên cứu các thư tịch cổ. Anh ta nằm sõng soài trên nền đất ẩm ướt, đôi mắt mở trừng trừng, vẻ mặt đầy sợ hãi. Trên ngực anh ta, một vết chém sâu, gọn ghẽ, không một chút máu vương vãi ra ngoài, như thể máu đã bị rút cạn.
Điều đáng sợ hơn là, trên cổ tay của nạn nhân, hung thủ đã để lại một vòng tay bằng xương, được chạm khắc những hình thù kỳ dị và những huyết văn đỏ sẫm. Những đường nét của huyết văn toát ra một thứ khí tức tà ác, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh. Đây không phải là một vụ giết người thông thường.
Tin tức nhanh chóng được báo đến Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn. Cả hai đều lập tức đến hiện trường. Đinh Bộ Lĩnh mặc bộ áo ngủ lụa trắng đơn giản, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Tô Ẩn, vẫn mặc bộ áo bào tối màu, cúi xuống kiểm tra vòng tay trên cổ nạn nhân. Anh nhíu mày, nhận ra những ký hiệu trên đó có vẻ quen thuộc, gợi nhớ đến những gì anh đã thấy trên người thích khách ám sát mình.
“Huyết văn… Một lần nữa,” Tô Ẩn lẩm bẩm.
Để làm rõ những ký hiệu này, Đinh Bộ Lĩnh đã triệu hồi Pháp sư Trương Linh. Trương Linh là một pháp sư già nua, râu tóc bạc phơ, mặc bộ áo choàng thêu hình bát quái. Ông sống ẩn dật trong một ngôi chùa cổ gần Trường Yên, nổi tiếng với kiến thức sâu rộng về bùa chú và các loại tà thuật cổ xưa.
Khi Trương Linh được đưa đến hiện trường, ông cúi xuống xem xét kỹ lưỡng vòng tay bằng xương và huyết văn. Khuôn mặt ông dần trở nên tái nhợt, đôi mắt đục ngầu chợt ánh lên vẻ kinh hoàng.
“Đây… đây là cổ chú thời Huyết Đạo Chi Tộc!” Trương Linh run rẩy nói, giọng ông khản đặc. “Huyết Đạo Chi Tộc là một bộ tộc cổ xưa, chuyên tu luyện tà thuật, dùng máu tươi để luyện chú và yểm bùa. Chúng đã bị tiêu diệt từ hàng ngàn năm trước, không ngờ còn có kẻ còn giữ được di vật này!”
Trương Linh giải thích thêm: “Loại cổ chú này rất tà ác, nó cho phép người sử dụng rút cạn sinh lực của nạn nhân, và để lại dấu ấn của kẻ hành pháp. Việc hung thủ để lại vật này là một lời thách thức, và cũng là một lời khẳng định về thân phận. Kẻ này chắc chắn có liên quan mật thiết đến những kẻ đã tấn luyện ở Thần Sơn.”
Lời khai của Trương Linh khiến Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn hiểu rõ hơn về mức độ nguy hiểm của kẻ thù. Lạc Ẩn không chỉ là một pháp sư đơn thuần, mà hắn còn có mối liên hệ với những tà thuật cổ xưa, thậm chí là những bộ tộc đã bị lãng quên trong lịch sử. Vụ giết người này là một lời cảnh báo, một thông điệp đẫm máu.
Đinh Bộ Lĩnh đứng thẳng người, ánh mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng. Anh nhìn Tô Ẩn và Lữ Kính. “Bọn chúng không chỉ nhắm vào quyền lực, mà còn nhắm vào linh hồn của Đại Việt. Chúng muốn gieo rắc nỗi sợ hãi, muốn hủy hoại niềm tin vào công lý.”
Anh biết rằng, để đối phó với kẻ thù bí ẩn và tà ác này, anh không thể chỉ dựa vào binh lính thông thường hay luật pháp hiện hành. Anh cần những người hiểu biết về tà thuật, về những bí mật cổ xưa.
“Tô Ẩn, Lữ Kính,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm hùng. “Lập tức triệu hồi tất cả các đạo trưởng có pháp tịch cũ!”
Mệnh lệnh này là một quyết định táo bạo. Pháp tịch là danh sách các đạo sĩ đã được công nhận bởi triều đình cũ, những người có kiến thức về các nghi lễ, bùa chú, và có thể cả những phép thuật cổ xưa. Tuy nhiên, sau khi nhà Ngô sụp đổ và các đạo tự trị, nhiều pháp tịch đã bị thất lạc hoặc không còn được công nhận. Việc triệu hồi họ có thể sẽ kéo theo nhiều vấn đề phức tạp, nhưng Đinh Bộ Lĩnh không còn lựa chọn nào khác.
“Ta muốn biết,” Đinh Bộ Lĩnh nói thêm, ánh mắt anh quét qua Tô Ẩn và Lữ Kính, “trong số những đạo trưởng này, có ai đã từng tiếp xúc với loại tà thuật của Huyết Đạo Chi Tộc hay không? Có ai từng nghiên cứu về những cổ pháp này không?”
Ngay lập tức, những người lính nhanh chóng thi hành lệnh. Danh sách các đạo trưởng có pháp tịch cũ được tổng hợp, và các sứ giả được phái đi khắp nơi để triệu hồi họ về Trường Yên. Quá trình này diễn ra trong không khí căng thẳng và đầy lo lắng.
Khi các đạo trưởng bắt đầu tề tựu, một sự thật kinh hoàng đã dần lộ ra trong quá trình thẩm vấn. Nhiều đạo trưởng tỏ ra hoảng sợ khi nhìn thấy hình ảnh của huyết văn và vòng tay xương. Và đau đớn hơn, trong số những người được triệu hồi, có một vài gương mặt quen thuộc. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, họ thú nhận, với vẻ mặt đầy sợ hãi và hối lỗi, rằng họ đã từng được truyền dạy, hoặc ít nhất là đã từng nghiên cứu sơ qua về một số loại cổ pháp bị cấm kỵ, trong đó có cả những nghi thức của Huyết Đạo Chi Tộc.
Vụ án Đêm huyết chú không chỉ là một vụ giết người đơn thuần, mà là một lời cảnh báo rợn người của Lạc Ẩn. Việc lộ ra trong Hội có người từng tu cổ pháp đã khiến Đinh Bộ Lĩnh nhận ra rằng, mối hiểm họa không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn ẩn chứa ngay trong chính hàng ngũ của mình. Cuộc chiến không chỉ là chống lại kẻ thù vô hình, mà còn là thanh lọc những mầm mống tà ác đã tồn tại từ lâu. Điều này đặt Đinh Bộ Lĩnh vào một tình thế cực kỳ khó khăn, khi anh phải quyết định ai là kẻ thù, ai là bạn, trong một thế giới mà ranh giới giữa thiện và ác đang dần trở nên mờ nhạt.