“Một đạo không giữ được lòng dân, tất mất. Một người không giữ được lòng tin, tất cô.”
Sau trận Hỏa Hà lịch sử trên sông Bạch Đằng, niềm vui chiến thắng bị nhấn chìm bởi tin tức kinh hoàng về nội gián trong Hội Trị Sự và sự ly khai của các đạo phía Nam. Việc Đinh Bộ Lĩnh phải đóng cửa Thiên Minh Đài và phong bế Trường Yên càng làm sâu sắc thêm vết rạn nứt trong lòng Hội Trị Sự. Mặc dù Đinh Bộ Lĩnh vẫn là người đứng đầu, nhưng quyền lực của anh đang bị lung lay dữ dội.
Trong mật thất của Đông Cung, nơi những bức tường đá xám lạnh và không khí nặng trĩu của sự hoài nghi, Hội Trị Sự đã tổ chức một cuộc họp căng thẳng nhất từ trước đến nay. Chỉ còn lại những thành viên trung thành nhất, nhưng ngay cả trong số đó, những bất đồng sâu sắc cũng đã bùng nổ. Ánh nến chập chờn chiếu rọi lên những khuôn mặt đầy lo âu và mệt mỏi. Lữ Kính mặc bộ giáp trụ quen thuộc, ngồi thẳng lưng, ánh mắt đầy vẻ cứng rắn. Tô Ẩn, với bộ áo bào màu tím than, trầm ngâm lắng nghe.
Nội bộ Hội Trị Sự giờ đây đã phân rã thành ba phái rõ rệt, mỗi phái mang một ý chí và con đường khác nhau, phản ánh sự khủng hoảng sâu sắc của “Thiên Minh Lệnh”:
1. Phái Thủ Đạo (do Lữ Kính cầm đầu):
Lữ Kính, vị tướng già trung thành, người luôn đặt kỷ cương và quyền uy lên hàng đầu, là đại diện tiêu biểu cho phái này. Ông đứng thẳng dậy, vóc dáng vạm vỡ, giọng nói hùng hồn, vang vọng khắp mật thất.
“Chư vị,” Lữ Kính nói, nắm tay ông siết chặt. “Tình thế hiện tại là do sự mềm yếu của chúng ta! Chúng ta đã quá nhân nhượng với những kẻ phản bội, quá khoan dung với những kẻ ly khai. Giờ đây, giặc ngoài đã vào, giặc trong cũng đã lộ diện!”
Ông quay sang Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt đầy kiên nghị: “Bẩm Chủ công, ta đề nghị chúng ta phải giữ nguyên Thiên Minh! Quyền lực phải được thống nhất tuyệt đối vào tay Chủ công! Không thể có sự phân quyền hay chia sẻ. Chỉ có một quyền lực tập trung, mạnh mẽ mới có thể dẹp loạn nội bộ, trấn áp ngoại bang. Chúng ta cần dùng chính binh đao để thanh trừng tất cả những kẻ chống đối, để răn đe những kẻ có ý đồ phản trắc! Đạo lý có thể giảng sau khi giang sơn đã bình định!”
Những người ủng hộ Lữ Kính, chủ yếu là các tướng lĩnh và quan lại quân sự, đều gật đầu tán thành. Họ mặc những bộ quân phục cứng cáp, mang theo vẻ từng trải của chiến trận. Họ tin rằng chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể cứu vãn tình thế.
2. Phái Tân Đạo (Tô Ẩn):
Tô Ẩn bước lên, vóc dáng thanh mảnh nhưng khí chất lại toát lên vẻ trí tuệ và sự bình tĩnh. Anh mặc bộ áo bào màu xám tro, khuôn mặt vẫn giữ vẻ trầm ngâm nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Anh là người dẫn đầu phái Tân Đạo, tin rằng cần phải có một sự thay đổi toàn diện để thích nghi với tình hình mới.
“Thần không phủ nhận sự cần thiết của sức mạnh quân sự, thưa Lữ tướng quân,” Tô Ẩn nói, giọng anh ôn hòa nhưng đầy sức thuyết phục. “Nhưng chúng ta đã thấy, chỉ dùng sức mạnh sẽ không đủ để giành lại lòng dân. Việc xử trảm oan sai, việc phong bế Trường Yên, tuy cần thiết nhưng đã làm tổn hại niềm tin.”
Anh nhìn Đinh Bộ Lĩnh: “Bẩm Chủ công, thần đề xuất cải tổ toàn diện Hội Trị Sự! Chúng ta cần một Hội Trị Sự mới, tinh gọn hơn, nhưng hoạt động minh bạch hơn, công bằng hơn. Đặc biệt, thần đề xuất chia quyền Trị Sự rõ ràng, cụ thể cho từng bộ phận, và mỗi bộ phận phải có sự giám sát lẫn nhau. Không nên tập trung quyền lực vào một người hay một nhóm nhỏ, vì điều đó dễ dẫn đến chuyên quyền và sai lầm.”
Tô Ẩn giải thích thêm về ý tưởng của mình: “Chúng ta sẽ tiếp tục hệ thống Tam Bảo Cấm Đạo nhưng với cơ chế kiểm soát chặt chẽ hơn, đảm bảo không có ai có thể lạm dụng quyền lực và gieo rắc sự oan ức. Lòng dân sẽ chỉ quay trở lại khi họ thấy được sự công bằng và minh bạch trong mọi quyết sách của chúng ta.”
Những người ủng hộ Tô Ẩn là những quan văn trẻ, những người từng theo học các trường phái khác nhau, và một số trưởng đạo cấp tiến. Họ mặc những bộ áo bào thanh lịch, cho thấy sự chú trọng vào tri thức và sự công bằng.
3. Phái Tử Đạo (ngầm do Ngô Nhật Khánh hỗ trợ):
Đây là một phái nguy hiểm và mờ ám nhất, đại diện cho những kẻ hoài nghi và muốn phá hoại từ bên trong. Chúng không lộ diện công khai trong mật thất, nhưng những ý kiến của chúng được truyền tải thông qua một số thành viên dao động, hoặc những kẻ đã bị Ngô Nhật Khánh mua chuộc. Những người này thường ăn mặc giản dị, lẫn vào đám đông, giọng nói của họ nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ hoài nghi và tiêu cực.
“Thiên Minh Lệnh đã thất bại! Hội Trị Sự đã sụp đổ!” Một giọng nói cất lên từ góc phòng, đầy vẻ bi quan. “Chủ công không thể thống nhất được thiên hạ bằng đạo lý hay binh đao nữa. Hãy nhìn xem, dân chúng đã mất lòng tin, các đạo đã ly khai.”
Hắn ta tiếp lời, với giọng điệu kích động hơn: “Chúng ta nên giải tán cái Hội Trị Sự này đi! Trở về với mô hình cũ – liên minh dân đạo! Mỗi đạo tự chủ, tự lo liệu cho mình. Đinh Bộ Lĩnh có thể là một vị thủ lĩnh, nhưng không thể là một vị vua thống nhất. Hãy để thiên hạ tự lựa chọn con đường của mình!”
Mặc dù Đinh Bộ Lĩnh và các tướng lĩnh đều biết rằng đây là những lời nói của kẻ phản bội, nhưng chúng lại đánh đúng vào sự bất mãn và hoài nghi đang âm ỉ trong một bộ phận dân chúng và một số trưởng đạo yếu kém. Ngô Nhật Khánh, kẻ vẫn còn lẩn trốn, chắc chắn là kẻ đứng sau, cố gắng khuấy động tư tưởng này để gây thêm hỗn loạn.
Cuộc tranh cãi giữa ba phái diễn ra gay gắt. Mỗi bên đều đưa ra lý lẽ riêng, không ai chịu nhường ai. Đinh Bộ Lĩnh ngồi lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt anh đầy vẻ ưu tư. Anh biết rằng, bất kể anh chọn con đường nào, đều sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn. Hội Trị Sự đã phân rã, niềm tin đã vỡ vụn. Cuộc chiến giành lại Đại Việt giờ đây không chỉ là chiến trường mà còn là cuộc chiến sinh tử trong tư tưởng và ý chí. Một lựa chọn sai lầm có thể khiến tất cả sụp đổ.