CHƯƠNG 120 – KẾT THÚC MỘT THỜI MINH TRỊ

 Lời tuyên bố của Đinh Bộ Lĩnh, rằng đây là “chiến tranh ý chí”, không phải là một sự thừa nhận đơn thuần mà là một mệnh đề nghiệt ngã, buộc anh phải đưa ra những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Cuộc chiến không còn là dẹp loạn đơn thuần, mà là giành giật niềm tin, giành giật từng tấc đất trong tâm hồn người dân.

Buổi sáng sau đêm Cố Ải bị tái chiếm, không khí ở Hoa Lư trở nên căng như dây đàn. Những lá thư của Lạc Ẩn về việc “Bộ Lĩnh là người phản tổ quốc, không có dòng Ngô” đã bắt đầu lan truyền mạnh mẽ hơn, gieo rắc những hạt giống ngờ vực vào lòng dân chúng. Thiên Minh Đài, vốn được dựng lên để thắp sáng niềm tin, giờ đây lại đứng đó như một biểu tượng của sự thất bại, của một đạo lý chưa thể thuyết phục được tất cả.

Đinh Bộ Lĩnh đứng trên Thiên Minh Đài, nhìn xuống quảng trường vắng vẻ. Anh mặc bộ áo bào màu xanh thẫm, vải gai thô, giản dị như một người dân thường, không còn vẻ oai nghiêm của một vị vua. Đôi mắt anh trũng sâu vì những đêm không ngủ, nhưng ánh nhìn vẫn kiên định. Anh biết, thời điểm này, đạo lý không thể thắng được âm mưu. Niềm tin chưa kịp bén rễ đã bị lung lay bởi sự dối trá.

“Tô Ẩn,” Đinh Bộ Lĩnh khẽ nói, giọng anh trầm khàn. “Kẻ thù không cho chúng ta thời gian để giảng giải. Ta đã cố gắng ‘hợp lời,’ nhưng chúng lại muốn ‘hợp máu’ trong bóng tối.”

Tô Ẩn đứng bên cạnh anh, mái tóc dài bay trong gió sớm. Anh mặc bộ đồ võ phục màu đen tuyền, sẵn sàng cho bất cứ mệnh lệnh nào. “Chủ công, Lạc Ẩn đã nắm được điểm yếu của chúng ta. Hắn đang lợi dụng sự chậm trễ để gieo rắc mầm mống bất hòa. Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian vào việc tranh luận tư tưởng lúc này. Cần phải hành động.”

Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đau đớn nhưng đầy quyết đoán. “Đúng vậy. Nếu không thể hợp ý, thì phải hợp lực. Và để hợp lực, chúng ta phải thanh lọc.”

Anh quay lại, nhìn thẳng vào Tô Ẩn. “Ta ra mật lệnh: đóng Thiên Minh Đài!”

Tô Ẩn gật đầu, không một chút do dự. Anh hiểu ý của Đinh Bộ Lĩnh. Thiên Minh Đài đã không thể hoàn thành sứ mệnh của nó trong thời điểm này. Nó sẽ được xây dựng lại, nhưng đó là chuyện của tương lai.

“Đồng thời,” Đinh Bộ Lĩnh tiếp tục, giọng anh trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Ta ra mật lệnh phong bế toàn bộ Trường Yên! Nội bất xuất, ngoại bất nhập, trừ những người có tín vật đặc biệt của ta và Hội Trị Sự.”

Mệnh lệnh này là một cú sốc lớn. Nó đồng nghĩa với việc Trường Yên sẽ tự cô lập mình, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, để tiến hành một cuộc thanh lọc nội bộ sâu rộng.

Lữ Kính, vừa kịp đến, ngạc nhiên: "Phong bế toàn bộ Trường Yên? Như vậy, các đạo khác sẽ nghĩ gì?"

"Chúng sẽ nghĩ ta là bạo chúa, hoặc là kẻ tuyệt vọng," Đinh Bộ Lĩnh đáp, ánh mắt anh xa xăm. "Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta cần thời gian để thanh lọc nội bộ, để tìm ra những kẻ phản bội còn ẩn mình, và để củng cố sức mạnh thực sự của mình."


Ngay lập tức, mệnh lệnh của Đinh Bộ Lĩnh được thi hành. Thiên Minh Đài, biểu tượng của một thời kỳ "minh trị" đầy hứa hẹn, đã bị đóng cửa. Cờ hiệu được hạ xuống, và những chiếc cổng gỗ lớn được khóa chặt. Binh lính Trường Yên, mặc giáp phục kín đáo, lập tức tuần tra gắt gao các lối ra vào kinh thành. Không khí ở Hoa Lư trở nên ngột ngạt, đầy vẻ bí ẩn và căng thẳng.

Hậu quả của những biến cố liên tiếp, đặc biệt là việc các đạo phía Nam ly khai ngầm, đã dẫn đến một sự tan rã không thể tránh khỏi trong Hội Trị Sự. Với việc Trường Yên tự phong bế, Hội Trị Sự tan rã một nửa. Nhiều trưởng đạo và quan lại cấp thấp, vốn đã lung lay ý chí, đã chọn cách rời bỏ Hoa Lư trong đêm tối, hoặc công khai tuyên bố không còn liên hệ với Trường Yên nữa.

Thiên hạ, vốn đã chìm trong cảnh loạn lạc, giờ đây lại chính thức phân ba phe rõ rệt:

  • Phe Trung quân (Trường Yên): Dưới sự lãnh đạo của Đinh Bộ Lĩnh, bao gồm những đạo quân trung thành nhất như Lữ Kính và Phạm Bạch Hổ, cùng với những thành viên còn lại của Hội Trị Sự và hệ thống Tam Bảo Cấm Đạo mới được thiết lập. Phe này tuy mạnh về quân sự và có tổ chức chặt chẽ, nhưng đang phải đối mặt với sự mất lòng tin của dân chúng và bị cô lập.

  • Phe đạo chủ ly khai: Bao gồm Trần Lãm ở Bố Hải, các trưởng đạo ở Ái Châu, Hoan Châu và một số đạo nhỏ khác. Họ công khai hoặc ngầm chống đối Trường Yên, tuyên bố tự chủ, và một số đã liên kết với lời kêu gọi "Minh Ước mới" của Ngô Nhật Khánh. Họ kiểm soát những vùng đất rộng lớn, nhưng lại thiếu sự thống nhất về tư tưởng và mục đích.

  • Phe ngầm của Lạc Ẩn: Đây là thế lực bí ẩn và nguy hiểm nhất, không có lãnh thổ cụ thể, mà ẩn mình trong bóng tối, thao túng các phe phái khác và gieo rắc sự hỗn loạn. Huyết Ảnh là công cụ của hắn, và hắn đang dùng những lời vu khống, những thông điệp tâm lý để phá hoại niềm tin của dân chúng. Mục tiêu của hắn không phải là cai trị, mà là tạo ra một "trật tự mới" từ sự hỗn loạn.


Kết thúc hồi:

Khi Thiên Minh Đài bị đóng cửa, và lệnh phong bế Trường Yên được ban hành, một cơn mưa bất ngờ đổ xuống Hoa Lư. Những hạt mưa nặng hạt trút xuống, hòa lẫn với không khí u ám, như khóc than cho một thời kỳ đã qua.

Trên bia đá lớn của Thiên Minh Đài, nơi vốn khắc những lời lẽ uy nghiêm về "Dân – Nghĩa – Đạo," giờ đây lại loang lổ những vệt máu khô từ vụ ám sát trước đó và những vết bùn đất do mưa và gió tạt vào. Dòng chữ khắc trên bia trở nên mờ nhạt, như một lời nhắc nhở về những lý tưởng chưa thể thành hiện thực.

Dân chúng ở khắp các đạo, chứng kiến cảnh tượng chiến tranh liên miên, nội bộ chia rẽ, ngoại bang dòm ngó, và sự ngờ vực lan tràn, đã bắt đầu gọi thời kỳ này bằng một cái tên đầy ám ảnh: Loạn Trung Đạo. Một thời đại của sự hỗn loạn ngay giữa những con đường đạo lý, một thời kỳ mà niềm tin bị bóp méo, và chính nghĩa đang phải vật lộn để tồn tại.