CHƯƠNG 119 – MÀN ĐÊM CỐ ẢI LẦN HAI

 Khi Đạo Diệt Thất Nhân được thành lập bí mật, những tia hy vọng mới lóe lên trong cuộc chiến thầm lặng chống lại Huyết Ảnh. Tuy nhiên, Lạc Ẩn, kẻ giật dây ẩn mình trong bóng tối, lại không cho phép Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên có bất kỳ giây phút ngơi nghỉ nào. Hắn ta, với những mưu kế hiểm độc và sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người, lại tiếp tục giáng một đòn bất ngờ, không bằng gươm đao mà bằng một hành động mang tính biểu tượng sâu sắc.

Vào một đêm tối không trăng, khi những ngọn gió heo may thổi luồn qua những bức tường đá của Cố Ải, nơi tưởng chừng đã được Trường Yên kiểm soát hoàn toàn, một nhóm người mặc áo choàng đen, di chuyển nhanh như bóng ma, đã âm thầm tiến vào. Chúng không gây ra bất kỳ tiếng động nào đáng kể, tựa như những hồn ma của chiến trận. Dưới sự chỉ huy của một nhân vật cao lớn, có dáng vẻ mảnh khảnh nhưng ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ – chính là Lạc Ẩn – Huyết Ảnh đã thực hiện một cuộc tái chiếm đầy bất ngờ.

Cuộc tái chiếm Cố Ải diễn ra chớp nhoáng, không hề có tiếng súng nổ hay giao tranh lớn. Lực lượng đồn trú của Trường Yên tại Cố Ải, vốn đã được giảm bớt sau chiến thắng và tập trung vào các mặt trận khác, đã không kịp trở tay. Bọn chúng không giết hại binh lính Trường Yên một cách tàn bạo, mà chỉ dùng thuật khống chế, vô hiệu hóa họ một cách nhanh chóng và lặng lẽ.

Điều đáng ngạc nhiên là, Lạc Ẩn không hề trấn giữ Cố Ải. Hắn ta không đặt quân mai phục, không củng cố phòng tuyến, không dựng cờ hiệu. Mục đích của hắn không phải là giành lại cứ điểm chiến lược này. Hắn ta chỉ nhắm vào một mục tiêu duy nhất: kho lương của Trường Yên.

Trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đuốc, những kẻ áo đen của Huyết Ảnh nhanh chóng khuân vác từng bao tải lương thực, từng thùng đồ tiếp tế ra khỏi kho, chất lên những chiếc xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài thành. Những chiếc xe ngựa này được kéo bởi những con ngựa đen tuyền, khỏe mạnh, dường như đã được huấn luyện đặc biệt để di chuyển trong đêm tối mà không gây tiếng động. Không khí chỉ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng cọt kẹt của bánh xe. Chỉ trong một thời gian ngắn, kho lương đã bị vét sạch.

Sau khi lấy hết lương thực, Lạc Ẩn và quân Huyết Ảnh của hắn không chần chừ, lập tức rút đi vào màn đêm, biến mất không dấu vết như khi chúng xuất hiện. Cố Ải lại trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ của một pháo đài hoang vắng, chỉ còn lại những người lính Trường Yên bị khống chế, nằm rải rác.

Khi binh lính Trường Yên nhận ra sự việc và phát tín hiệu báo động, thì mọi thứ đã quá muộn. Quân tiếp viện của Lữ Kính vội vã đến nơi chỉ thấy kho lương trống rỗng và một không khí u ám.

Ở trung tâm sân thành, nơi vốn là vị trí cắm cờ của Trường Yên, một tấm bảng gỗ cũ kỹ đã được dựng lên. Trên tấm bảng, những nét chữ nguệch ngoạc bằng máu hoặc một thứ mực đỏ sẫm, viết một dòng chữ rợn người:

“Người giữ đạo – mà chẳng biết gốc đạo.”

Tấm bảng này, cùng với việc Lạc Ẩn chỉ lấy lương thực mà không trấn giữ Cố Ải, đã khiến Lữ Kính và Tô Ẩn – người vừa được báo tin – phải suy nghĩ sâu sắc. Họ nhận ra rằng đây không phải là một hành động cướp bóc thông thường. Đó là một thông điệp.

Tin tức về việc Cố Ải bị tái chiếm một cách dễ dàng và kho lương bị cướp phá, cùng với tấm bảng bí ẩn, nhanh chóng được báo về Đinh Bộ Lĩnh tại Hoa Lư. Anh đang ngồi trong thư phòng của mình, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt anh, hằn rõ sự mệt mỏi. Anh đã dành hàng giờ liền để đọc lại những lá thư của Lạc Ẩn, và suy ngẫm về những buổi giảng đạo tại Thiên Minh Đài.

Khi nghe báo cáo từ Lữ Kính qua thư, Đinh Bộ Lĩnh lặng lẽ đặt cuộn thư xuống bàn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm vẫn bao trùm kinh đô. Tấm bảng “Người giữ đạo – mà chẳng biết gốc đạo” đã chạm đúng vào nỗi bận tâm sâu xa nhất của anh. Lạc Ẩn không chỉ nhắm vào quân sự, mà còn nhắm vào tư tưởng, vào nền tảng của "Dân – Nghĩa – Đạo" mà anh đang xây dựng.

“Người giữ đạo – mà chẳng biết gốc đạo…” Đinh Bộ Lĩnh lẩm bẩm, giọng anh trầm khàn. Anh nhận ra sự thật cay đắng: Lạc Ẩn đang muốn nói rằng Đinh Bộ Lĩnh, dù xưng là người giữ đạo, nhưng lại không hiểu nguồn gốc thực sự của Đại Việt, của những giá trị truyền thống, của huyết thống Ngô gia. Hắn đang cố gắng bẻ cong lịch sử, gieo rắc sự hoài nghi về tính chính danh của anh, để từ đó phá hoại niềm tin của dân chúng.

Anh đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng. Ánh mắt anh sáng lên một cách khác thường, không còn là sự giận dữ đơn thuần, mà là sự thấu hiểu sâu sắc.

“Đây không còn là chiến tranh quân sự – mà là chiến tranh ý chí.” Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố, giọng anh đầy kiên định. “Lạc Ẩn không muốn một trận chiến trên chiến trường. Hắn muốn một cuộc chiến trong tâm trí người dân. Hắn muốn hủy hoại niềm tin, phá vỡ lý tưởng. Hắn muốn chúng ta tự sụp đổ từ bên trong.”


Cuộc tái chiếm Cố Ải lần hai đã giáng một đòn chí mạng vào niềm tin của Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên, không phải bằng sức mạnh quân sự mà bằng một chiến lược tâm lý sâu sắc. Lạc Ẩn đã chứng minh rằng hắn là một đối thủ tinh quái, không chỉ dùng vũ lực mà còn dùng cả những thông điệp ẩn ý để thao túng lòng người. Nhận thức rằng đây là một "chiến tranh ý chí" đã mở ra một hướng đi mới cho Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn. Họ không chỉ phải dẹp loạn, chống giặc, mà còn phải giành lại sự thật, giành lại niềm tin, giành lại tâm trí của cả một dân tộc. Cuộc chiến thực sự, giờ đây, mới chỉ bắt đầu.