Lời thề “Huyết Ảnh phải tận diệt!” của Đinh Bộ Lĩnh vang vọng khắp Hoa Lư, biến kinh thành thành một trung tâm của sự cảnh giác cao độ. Vụ ám sát Tô Ẩn đã cho thấy sự tinh vi và tàn độc của Lạc Ẩn, hắn không chỉ muốn phá hoại từ bên ngoài mà còn muốn triệt hạ những trụ cột của Trường Yên. Trước tình hình đó, một giải pháp quyết liệt hơn cần được thực hiện.
Tại một mật thất dưới lòng đất của Đông Cung – nơi chỉ có những ánh nến le lói chiếu sáng những bức tường đá thô ráp và những bản đồ quân sự được cất giấu cẩn thận – Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn và Lữ Kính đang bàn bạc. Không khí nặng nề, nhưng ánh mắt ai nấy đều toát lên sự quyết tâm.
“Bọn chúng đang ẩn mình trong bóng tối, trà trộn khắp nơi,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm thấp. “Chúng ta không thể cứ mãi bị động chống đỡ. Phải có cách để lôi chúng ra ánh sáng, để diệt trừ tận gốc.”
Tô Ẩn bước tới, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ nghiêm trọng. Anh mặc bộ áo bào màu đen tuyền, dường như đã sẵn sàng cho những cuộc chiến thầm lặng. “Bẩm Chủ công, thần đã suy nghĩ kỹ. Huyết Ảnh là một tổ chức ngầm, chúng hành động như những bóng ma. Để đối phó với chúng, chúng ta cũng cần một lực lượng tương tự – một lưỡi dao sắc bén ẩn mình trong đêm.”
Anh hít một hơi sâu, rồi đưa ra một đề xuất táo bạo, đầy rủi ro nhưng cũng đầy hứa hẹn: “Thần đề xuất lập một đội quân đặc biệt, mang tên 'Đạo Diệt Thất Nhân'!”
Lữ Kính cau mày: “Đạo Diệt Thất Nhân? Bảy người sao? Có đủ sức để đối phó với cả một tổ chức lớn như Huyết Ảnh?”
“Bẩm Lữ tướng quân,” Tô Ẩn đáp, giọng anh vẫn điềm tĩnh. “Đây không phải là một đạo quân bình thường. Bảy người này sẽ là những tinh hoa, những người tinh nhuệ nhất, được huấn luyện đặc biệt về mọi mặt: võ nghệ, ám sát, thám thính, cải trang, và cả trí tuệ. Quan trọng hơn, họ sẽ hành động ẩn danh, không ai biết mặt họ, ngoài ba chúng ta. Nhiệm vụ của họ là chuyên tiêu diệt nội gián, những kẻ bán nước, và những thành viên cốt cán của Huyết Ảnh. Họ sẽ là những mũi tên độc, bắn thẳng vào tim kẻ thù.”
Đinh Bộ Lĩnh lắng nghe, ánh mắt anh đầy vẻ suy tư. Một đội quân đặc biệt, hoạt động trong bóng tối. Ý tưởng này có thể đem lại hiệu quả, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.
“Làm sao để tìm được những người như vậy? Và làm sao để đảm bảo lòng trung thành của họ?” Đinh Bộ Lĩnh hỏi. “Đây là những người có quyền sinh sát, nếu họ phản bội…”
Tô Ẩn gật đầu. “Đó chính là vấn đề then chốt. Thần đã có danh sách sơ bộ. Chúng ta sẽ không tuyển chọn những người dễ dàng bị mua chuộc bởi danh lợi. Mà là những người có mục đích riêng, những người đã từng trải qua những biến cố lớn trong đời, những người có khả năng hy sinh và giữ bí mật tuyệt đối.”
Anh ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Và trong số đó, thần đã nhắm đến một người đặc biệt.” Tô Ẩn liếc nhìn Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt anh ẩn chứa một sự quyết đoán.
“Ai?” Đinh Bộ Lĩnh hỏi.
“Bẩm, đó là kẻ từng bị kết tội tử hình trong cuộc thanh trừng vừa qua – chính là người mà thần cho rằng vô tội, tên lính cận vệ đã bị nghi ngờ có liên lạc với thương nhân Hán,” Tô Ẩn nói thẳng thừng.
Lời nói của Tô Ẩn khiến Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính đều sửng sốt. Lữ Kính lập tức lên tiếng phản đối: “Ngươi điên sao, Tô Ẩn? Một kẻ đã bị phán tử hình, một kẻ đã mang tiếng là ‘vô tội’ nhưng vẫn bị đưa ra pháp trường, sao có thể tin tưởng được? Hắn sẽ ôm hận trong lòng mà phản bội chúng ta thì sao?”
Tô Ẩn lắc đầu. “Chính vì hắn đã trải qua cái chết, chính vì hắn đã nếm trải sự oan ức, nên hắn sẽ hiểu rõ giá trị của công lý và lòng trung thành. Hắn đã mất tất cả, giờ đây nếu được trao cơ hội, hắn sẽ không ngần ngại chiến đấu cho lý tưởng mà hắn tin tưởng. Hắn có võ nghệ cao cường, khả năng ẩn mình tốt, và quan trọng nhất, hắn đã từng là người của Trường Yên, hiểu rõ nội bộ.”
Anh tiếp tục thuyết phục Đinh Bộ Lĩnh: “Thần đã bí mật cứu hắn khỏi lưỡi đao tử thần vào phút chót, giấu hắn trong một mật thất và chữa trị vết thương cho hắn. Thần đã nói chuyện với hắn. Hắn căm thù những kẻ đã hãm hại hắn, và hơn hết, hắn căm thù Huyết Ảnh – những kẻ đã gieo rắc sự ngờ vực và oan ức.”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn Tô Ẩn một lúc lâu, ánh mắt anh dò xét sâu sắc. Anh tin vào phán đoán của Tô Ẩn, nhưng đây là một quyết định mạo hiểm. “Ngươi định làm gì với hắn?”
“Thần sẽ trao cho hắn một cơ hội để lập công chuộc tội,” Tô Ẩn đáp, giọng anh đầy kiên định. “Hắn sẽ là một trong những thành viên chủ chốt của Đạo Diệt Thất Nhân. Nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ được rửa sạch tội danh, được sống một cuộc đời mới. Nếu hắn phản bội, hắn sẽ phải đối mặt với hình phạt đau đớn hơn cả cái chết.”
Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, đi đi lại lại trong mật thất. Cuộc chiến với Huyết Ảnh và Lạc Ẩn ngày càng trở nên phức tạp. Họ không thể cứ mãi là những người đứng trên ánh sáng mà đối đầu với những bóng tối. Cần có những người sẵn sàng lao vào bóng tối để chiến đấu.
Cuối cùng, Đinh Bộ Lĩnh dừng lại, ánh mắt anh kiên quyết: “Được! Ta tin vào phán đoán của ngươi, Tô Ẩn. Hãy tuyển người phá đạo! Hãy lập Đạo Diệt Thất Nhân. Ta giao toàn quyền cho ngươi trong việc này. Hãy cho ta thấy, những kẻ đã từng nếm trải vực sâu có thể trở thành những chiến binh mạnh mẽ nhất để bảo vệ chính nghĩa.”
Với quyết định táo bạo về “Đạo Diệt Thất Nhân”, một lực lượng bí mật, đầy rủi ro nhưng cũng đầy hứa hẹn đã được hình thành. Việc đưa một kẻ từng bị kết án tử hình vào đội ngũ này không chỉ là một sự chuộc tội, mà còn là một chiến lược tâm lý sâu sắc của Tô Ẩn, nhằm biến nỗi oán hận thành sức mạnh chiến đấu. Cuộc chiến chống lại Huyết Ảnh và Lạc Ẩn đã bước sang một giai đoạn mới, tàn khốc hơn, thầm lặng hơn, nhưng cũng đầy cam go và ẩn chứa nhiều bất ngờ.