CHƯƠNG 117 – TRƯỜNG YÊN BỊ ÁM SÁT

 Cuộc chiến tư tưởng do Lạc Ẩn khơi mào đang âm ỉ cháy khắp Đại Việt, gieo rắc sự ngờ vực vào lòng dân chúng. Nhưng Lạc Ẩn không chỉ dừng lại ở những lời vu khống. Hắn, hay đúng hơn là tổ chức Huyết Ảnh của hắn, đã quyết định ra tay trực tiếp, giáng một đòn chí mạng vào Trường Yên.

Đó là một đêm trời trong, trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi lên những mái ngói cong vút của kinh đô Hoa Lư. Không khí tưởng chừng yên bình, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Tô Ẩn, sau một ngày dài giảng đạo tại Thiên Minh Đài và xử lý công việc của Tam Bảo Cấm Đạo, đang ngồi trong thư phòng của mình ở Đông Cung. Ánh nến leo lét trên bàn chiếu sáng khuôn mặt anh, hằn rõ vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, đang tập trung nghiên cứu những cuộn tài liệu cổ. Thư phòng của Tô Ẩn đơn giản, với những giá sách chất đầy tre gỗ, giấy mực, và một vài bức thư pháp treo trên tường.

Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ xé tan sự tĩnh lặng của đêm tối. Đó là tiếng gió lướt qua khung cửa sổ, nhưng lại không phải là gió tự nhiên. Tô Ẩn, với thính giác nhạy bén của một người luyện võ và một quân sư luôn cảnh giác, lập tức ngẩng đầu. Anh cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo đang tiến đến gần.

"Ai?" Tô Ẩn khẽ nói, giọng anh trầm thấp, đầy cảnh giác.

Ngay lập tức, một thích khách vô hình lao vào từ khung cửa sổ. Hắn ta di chuyển nhanh như một bóng ma, không gây ra tiếng động đáng kể nào. Hắn mặc bộ đồ bó sát màu đen, vải mịn như lụa, giúp hắn hòa mình vào bóng đêm. Trên tay hắn là một con dao găm ngắn, lưỡi sắc lạnh, ánh lên trong ánh nến yếu ớt. Hắn không nói một lời, chỉ lao thẳng vào Tô Ẩn với tốc độ kinh hồn.

Tô Ẩn phản ứng cực nhanh. Anh bật người dậy, chiếc ghế đổ rầm. Anh dùng cuộn tài liệu trên tay đỡ lấy nhát dao hiểm hóc. Tiếng "xoẹt" vang lên khi lưỡi dao xé toạc lớp giấy da. Tô Ẩn lùi lại, tung một cú đá hiểm hóc vào sườn thích khách. Kẻ ám sát, dù bất ngờ, vẫn nhanh nhẹn né tránh, rồi tiếp tục lao vào tấn công bằng những nhát dao liên tiếp, dồn dập.

"Hừ! Ngươi có vẻ không tầm thường như vẻ ngoài," thích khách gằn giọng, giọng hắn khản đặc, như thể đã cố tình bóp méo âm sắc. Ánh mắt hắn lóe lên sự tàn bạo dưới lớp mũ trùm.

Cuộc giao đấu diễn ra chớp nhoáng trong không gian hẹp của thư phòng. Tô Ẩn không mạnh về thể lực, nhưng lại vô cùng linh hoạt và khôn khéo. Anh tránh né những đòn tấn công chí mạng, đồng thời tìm kiếm sơ hở của đối phương. Tuy nhiên, thích khách này có vẻ được huấn luyện đặc biệt, mỗi nhát dao đều hiểm độc, nhằm vào những yếu huyệt.

Một nhát dao sắc lẹm lướt qua cánh tay Tô Ẩn, để lại một vết xước sâu. Máu bắt đầu thấm qua lớp áo bào. Tô Ẩn nghiến răng, anh biết mình không thể kéo dài trận đấu này. Anh tung một đòn phản công quyết liệt, sử dụng một chiêu thức bí truyền của riêng mình, đẩy thích khách lùi lại. Nhân lúc hắn ta mất thăng bằng, Tô Ẩn vớ lấy chiếc bình mực trên bàn, ném thẳng vào mặt hắn.

"Á!" Tiếng kêu ngạc nhiên của thích khách vang lên khi mực đen bắn vào mặt hắn, che khuất tầm nhìn. Lợi dụng thời cơ đó, Tô Ẩn tung một cú đá móc hiểm độc vào chân thích khách, khiến hắn ta mất trụ, ngã rầm xuống đất.

Ngay lập tức, binh lính canh gác bên ngoài, nghe thấy tiếng động, đã xông vào thư phòng. Thích khách biết mình không thể thoát thân, hắn không hề kháng cự. Hắn chỉ nằm đó, đôi mắt vẫn đầy sự kiêu hãnh và bất khuất.

Khi binh lính lật người thích khách, Tô Ẩn và Lữ Kính (vừa kịp chạy đến) nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Trên người thích khách, ở vùng ngực và cánh tay, có những hình vẽ kỳ lạ bằng mực đỏ sẫm, như những ký tự cổ xưa, xoắn xuýt vào nhau, toát ra một thứ khí tức âm u. Đó là huyết chú – những loại bùa chú được vẽ bằng máu. Và bên cạnh đó, có một hình xăm nhỏ hình chim hạc đang bay, nhưng đôi mắt chim hạc lại rực lên ánh sáng xanh lè, đó là pháp linh – dấu hiệu của một loại tà thuật nào đó.

"Đây là dấu hiệu của 'Cổ Đạo Huyết'!" Lữ Kính thốt lên, khuôn mặt ông đanh lại. "Bọn chúng không chỉ là Huyết Ảnh, mà còn liên quan đến những kẻ tu luyện tà thuật!"

Tô Ẩn cúi xuống kiểm tra kỹ hơn. Anh nhớ lại những tài liệu cổ về các tổ chức bí mật thời nhà Ngô. "Cổ Đạo Huyết" là một nhánh cực đoan của Huyết Ảnh, chuyên sử dụng tà thuật và ám sát để đạt được mục đích. Lãnh Hỏa đã khai về Lạc Ẩn là một "pháp sư," điều đó giờ đây càng được củng cố. Kẻ ám sát này chắc chắn là một tín đồ cuồng tín của Lạc Ẩn, một công cụ đáng sợ của hắn.

Tin tức về vụ ám sát Tô Ẩn và dấu hiệu của "Cổ Đạo Huyết" nhanh chóng truyền đến tai Đinh Bộ Lĩnh. Anh đang ngủ, nhưng lập tức bật dậy khi nghe báo. Anh lao đến thư phòng của Tô Ẩn, gương mặt anh lộ rõ sự giận dữ tột độ.

Anh nhìn vết thương trên cánh tay Tô Ẩn, rồi nhìn tên thích khách đang bị trói chặt. Ánh mắt anh sắc lạnh như băng. Anh biết rằng Lạc Ẩn không chỉ muốn gây loạn trong tư tưởng, mà còn muốn trực tiếp loại bỏ những trụ cột của Trường Yên.

"Huyết chú... pháp linh..." Đinh Bộ Lĩnh lẩm bẩm, nắm chặt tay. "Bọn chúng đã lộ mặt thật rồi!"

Anh quay sang Lữ Kính và binh lính, giọng anh vang dội, đầy uy lực, không còn một chút nghi ngờ hay nhân nhượng nào:

“Triệu tập toàn bộ binh tướng! Ta không cần biết chúng là Huyết Ảnh hay Cổ Đạo Huyết! Ta chỉ biết, Huyết Ảnh phải tận diệt! Từ nay, không một kẻ nào liên quan đến tổ chức này được phép tồn tại trên đất Đại Việt!"


Vụ ám sát Tô Ẩn tại Trường Yên không thành, nhưng nó đã phơi bày một sự thật kinh hoàng: kẻ thù của Đại Việt không chỉ là những kẻ mưu phản thông thường, mà còn là một tổ chức bí ẩn, sử dụng cả tà thuật và ám sát để đạt được mục đích. Lệnh "Huyết Ảnh phải tận diệt" của Đinh Bộ Lĩnh là lời tuyên chiến cuối cùng, mở ra một cuộc truy lùng và thanh trừng tàn khốc nhất, không chỉ để bảo vệ Trường Yên, mà để bảo vệ cả tương lai của Đại Việt.