Tin dữ từ phương Bắc, cùng với sự ám ảnh về một kẻ giật dây vô hình mang tên Lạc Ẩn, đã khiến Đinh Bộ Lĩnh phải đối mặt với những thử thách cam go nhất. Giữa lúc ấy, một đòn giáng mạnh vào sự đoàn kết của Đại Việt lại đến từ chính nội bộ – một sự kiện mà Đinh Bộ Lĩnh đã ngầm lo sợ từ lâu.
Đó là một buổi chiều tối, khi gió biển từ phía Đông thổi vào mang theo vị mặn chát của muối và sự u uẩn của những con sóng. Một sứ giả từ đạo Bố Hải, khuôn mặt tái mét vì hốt hoảng, đã phi ngựa như bay về Hoa Lư, mang theo một tin tức kinh động. Hắn không kịp thay y phục, chiếc áo vải thô màu xanh biển của người dân vùng duyên hải vẫn còn ướt đẫm mồ hôi và bụi đường.
"Bẩm Chủ công! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Hắn ta quỳ sụp xuống trước mặt Đinh Bộ Lĩnh trong chính điện, giọng nghẹn lại. "Trần Long đầu... Trần Long đầu đã..."
"Nói đi!" Đinh Bộ Lĩnh thúc giục, ánh mắt anh sắc như dao, dường như đã dự cảm được điều chẳng lành.
"Bẩm... Trần Long đầu đã triệu tập toàn bộ dân đạo Bố Hải, và tuyên bố đạo của mình độc lập với Hội Trị Sự của Trường Yên!" Viên sứ giả nói, giọng run rẩy. "Ông ấy nói rằng, 'Thiên Minh Lệnh' đã không còn là con đường sáng, và Hội Trị Sự đã không còn giữ được sự trong sạch. Ông ấy tuyên bố Bố Hải sẽ tự chủ, không còn phụ thuộc vào bất kỳ ai, và sẽ tự mình bảo vệ bờ cõi!"
Lời tuyên bố của Trần Lãm như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn và Lữ Kính (vừa trở về từ Cố Ải) đều chết lặng. Nó không chỉ là một hành động ly khai, mà còn là sự phủ nhận hoàn toàn "Huyết Thệ Tam Điều" vừa được lập ra, phủ nhận cả con đường "Dân – Nghĩa – Đạo" mà Đinh Bộ Lĩnh đang xây dựng.
"Hắn dám!" Lữ Kính gầm lên, tay ông siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch. "Hắn ta dám làm phản?"
"Bố Hải là một đạo lớn, lại nằm ở vị trí cửa biển quan trọng. Nếu Trần Lãm ly khai, thì không chỉ phòng tuyến phía Đông bị suy yếu, mà còn tạo ra tiền lệ xấu cho các đạo khác!" Tô Ẩn nói, gương mặt anh trầm trọng.
Đúng lúc đó, một tin tức khác càng khiến tình hình thêm tồi tệ. Vài giờ sau khi Trần Lãm tuyên bố ly khai, một cánh thư đã được Ngô Nhật Khánh – kẻ vẫn còn lẩn trốn – gửi đến Bố Hải, và tin tức đó nhanh chóng truyền về Hoa Lư. Lá thư được viết trên giấy lụa màu vàng ố, với những nét chữ nguệch ngoạc đầy kiêu ngạo. Trong thư, Nhật Khánh gửi thư hưởng ứng hành động của Trần Lãm, và thậm chí còn đề nghị lập "Minh Ước mới" giữa các đạo không chịu sự kiểm soát của Trường Yên. Hắn gọi đây là "Minh Ước Thiên Mệnh," dựa trên huyết thống Ngô gia và sự tự chủ của các đạo, nhằm chống lại "sự áp đặt" của Đinh Bộ Lĩnh.
"Thằng khốn kiếp!" Đinh Bộ Lĩnh nện mạnh nắm đấm xuống bàn. Khuôn mặt anh đỏ bừng vì giận dữ. Anh đã cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng khoan dung, nhưng những hành động của Trần Lãm và Ngô Nhật Khánh đã vượt quá giới hạn. "Hắn ta đã cấu kết với Ngô Nhật Khánh! Hắn ta đã liên kết với kẻ nội phản, thậm chí có thể cả Nam Hán!"
Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt như xuyên thấu mọi âm mưu. "Không! Đây không phải là sự tự chủ! Đây là sự phản bội! Đây là 'Ly Minh Tự Quyền'!" Đinh Bộ Lĩnh gầm lên, giọng anh vang dội khắp đại điện. "Ly Minh Tự Quyền – ly khai khỏi lời thề chung, tự cho mình quyền hạn riêng, phá hoại sự thống nhất!"
Anh biết rằng đây là thời điểm quyết định. Nếu để Trần Lãm và Ngô Nhật Khánh liên kết, thành lập một "Minh Ước" đối trọng, thì công cuộc thống nhất sẽ đổ sông đổ bể. Mầm mống chia rẽ sẽ bùng lên thành một ngọn lửa khó dập tắt, và Đại Việt sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được bình yên.
Không chần chừ một giây phút nào, Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, ánh mắt anh rực cháy quyết tâm. "Ta sẽ không để điều đó xảy ra! Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hoại 'Dân – Nghĩa – Đạo'!"
Anh quay sang Tô Ẩn và Lữ Kính: "Lập tức triệu tập toàn quốc hội chẩn! Triệu tập tất cả các trưởng đạo, các tướng lĩnh, quan văn, trưởng lão... tất cả những ai còn trung thành với Đại Việt, những ai còn tin vào Dân – Nghĩa – Đạo! Ta muốn họ đến Hoa Lư ngay lập tức! Chúng ta sẽ bàn bạc về một cuộc chiến toàn diện – một cuộc chiến để dứt điểm mọi mầm mống chia rẽ, để khẳng định quyền uy của Trường Yên và sự thống nhất của Đại Việt!"
Lời kêu gọi "toàn quốc hội chẩn" của Đinh Bộ Lĩnh không chỉ là một cuộc họp, mà là một lời hịch khẩn thiết, một sự kêu gọi cuối cùng đến tất cả những người con Đại Việt còn mang trong mình lý tưởng thống nhất. "Trần Lãm tách đạo" và lời đề nghị "Minh Ước mới" của Ngô Nhật Khánh đã đẩy tình hình lên đến đỉnh điểm. Cuộc chiến không chỉ còn là dẹp loạn hay chống ngoại xâm, mà là một cuộc chiến giành lại sự đoàn kết, giành lại niềm tin vào một nền hòa bình mà Đinh Bộ Lĩnh đã đổ máu xương để xây dựng. "Ly Minh Tự Quyền" sẽ phải bị dập tắt, và "Dân – Nghĩa – Đạo" sẽ phải được khẳng định bằng mọi giá.