CHƯƠNG 107 – TIN DỮ TỪ PHƯƠNG BẮC

 Cố Ải thất thủ, Lư Hàn bị trọng thương và Lãnh Hỏa bị bắt sống. Tuy nhiên, cái tên "Lạc Ẩn" và mạng lưới Huyết Ảnh bí ẩn mà Lãnh Hỏa tiết lộ đã giáng một đòn mạnh vào tâm lý của những người lãnh đạo Trường Yên. Cuộc chiến, tưởng chừng đã dần đi đến hồi kết, lại mở ra một mặt trận mới, thầm lặng và nguy hiểm hơn. Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn biết rằng, kẻ thù vô hình này mới là mối họa thực sự.

Trong khi Tô Ẩn bắt đầu những bước đầu tiên trong cuộc truy lùng Lạc Ẩn và mạng lưới Huyết Ảnh từ Cố Ải, một tin tức dữ dội từ phương Bắc đã ập đến, khiến toàn bộ kinh đô Hoa Lư chấn động.

Một buổi sáng u ám, khi sương mù còn giăng mắc trên những tán cây cổ thụ quanh Trường Yên, một đội trinh sát từ vùng duyên hải trở về. Họ là những người lính nhanh nhẹn, giỏi lặn lội, khoác trên mình bộ trang phục vải gai màu xanh rêu, khuôn mặt hốc hác vì nhiều ngày đêm bám trụ theo dõi. Vừa bước vào đại điện, họ đã quỳ sụp xuống, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng.

"Bẩm Chủ công! Tin khẩn! Cực kỳ khẩn cấp!" Một tên trinh sát hốt hoảng báo cáo, giọng hắn run rẩy. "Thuyền của Nam Hán... chúng đã vượt biển, vào sâu cửa biển Đại Than! Chúng không chỉ là lực lượng nhỏ, mà là một hạm đội khổng lồ, với hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ, rầm rộ tiến vào. Chúng tôi ước tính có đến vài vạn binh lính đang trên đường đổ bộ!"

Cửa biển Đại Than là một vị trí chiến lược quan trọng, án ngữ con đường thủy vào trung tâm Đại Việt. Việc quân Nam Hán vượt qua Bạch Đằng (nơi Tô Ẩn đã củng cố phòng tuyến trước đó) và tiến sâu vào Đại Than cho thấy sự táo bạo và quyết tâm của chúng, cũng như sự chuẩn bị kỹ lưỡng của hạm đội phương Bắc.

Chưa dừng lại ở đó, tên trinh sát tiếp tục báo cáo một tin còn đáng lo ngại hơn: "Và... và bẩm Chủ công! Bản đồ Trường Châu... nó đã bị đánh cắp!"

Tin tức này như một đòn sét đánh ngang tai. Trường Châu là một khu vực trọng yếu, nằm sát cửa biển Đại Than, với nhiều tuyến đường bộ và thủy phức tạp, là chìa khóa để kiểm soát toàn bộ khu vực duyên hải phía Đông. Nếu bản đồ Trường Châu rơi vào tay Nam Hán, chúng sẽ dễ dàng điều binh khiển tướng, nắm được mọi hiểm yếu và đường đi nước bước của quân ta.

Đinh Bộ Lĩnh, đang ngồi trên ngai vàng cao, vẻ mặt anh trở nên căng thẳng. Anh đã dự liệu về sự xâm lược của Nam Hán, nhưng không ngờ chúng lại hành động nhanh và táo bạo đến vậy, lại còn có kẻ nội gián đánh cắp bản đồ. Anh siết chặt tay, nhìn ra ngoài cửa điện, nơi ánh mặt trời đang cố gắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

Cùng lúc đó, một tên thị vệ khác hớt hải chạy vào, báo cáo: "Bẩm Chủ công! Quân sư Tô Ẩn vừa gửi mật báo khẩn! Ngài ấy nói có chuyện vô cùng quan trọng!"

Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh cho Tô Ẩn vào ngay. Tô Ẩn, sau khi nhận được mật báo về Nam Hán, đã tức tốc từ Cố Ải trở về Hoa Lư. Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường lệ, nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi và lo âu. Anh mặc bộ áo bào xanh thẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu xám tro, vẫn còn dính chút bụi đường.

"Bẩm Chủ công," Tô Ẩn nói, giọng anh trầm tĩnh nhưng đầy vẻ nghiêm trọng. "Thần đã có phát hiện quan trọng trên đường trở về. Trong lúc thám thính ở khu vực ven biển, thần đã phát hiện một nhóm thương nhân người Tống đang trao đổi bí mật với dân đạo Bố Hải!"

"Thương nhân người Tống?" Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày. "Chúng trao đổi gì? Có liên quan đến Nam Hán không?"

"Bẩm, chúng trao đổi không phải là hàng hóa, mà là thông tin!" Tô Ẩn đáp. "Thần đã bí mật theo dõi một tên thương nhân. Hắn ta trông có vẻ là người Tống, mặc bộ y phục bằng lụa Tống màu nâu đất, dáng vẻ khúm núm. Nhưng ánh mắt hắn rất sắc và không hề giống một thương nhân bình thường. Hắn đã gặp gỡ một số trưởng lão và dân đạo Bố Hải trong một căn nhà hoang vắng, cách xa khu dân cư. Chúng nói chuyện rất nhỏ, thần không nghe rõ toàn bộ, nhưng thần đã nghe được những từ khóa như 'Đại Ngô', 'huyết thống', và 'viện trợ'!"

Phát hiện của Tô Ẩn đã thắp sáng một điểm mấu chốt. Bố Hải, nơi Trần Lãm đang cai quản, vốn đã có những dấu hiệu bất ổn. Việc thương nhân người Tống (tức là người từ triều đình nhà Tống, đối thủ của Nam Hán) lại đi lại bí mật với dân đạo Bố Hải và bàn về "viện trợ" cho "Đại Ngô" là một manh mối cực kỳ quan trọng. Nó cho thấy không chỉ có Nam Hán lợi dụng tình hình, mà có thể cả nhà Tống cũng đang nhúng tay vào, hoặc tệ hơn, Bố Hải đang âm thầm bắt tay với ngoại bang để khôi phục lại triều Ngô.

Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, bước đến bên bàn bản đồ. Anh nhìn chằm chằm vào khu vực Bố Hải và cửa biển Đại Than, nơi những con sóng của chiến tranh và âm mưu đang cuộn trào. "Vậy ra, không chỉ có Nam Hán muốn xâm lược, mà còn có kẻ nội gián thông đồng với ngoại bang! Bản đồ Trường Châu bị đánh cắp... phải chăng liên quan đến Bố Hải?"

Tô Ẩn trầm giọng: "Thần cũng e là như vậy, Chủ công. Mối họa không chỉ đến từ phương Bắc, mà còn từ chính những rạn nứt trong lòng chúng ta. Lạc Ẩn... có lẽ đã sắp đặt tất cả. Hắn muốn Đại Việt đại loạn."

Tin dữ dồn dập, từ việc Nam Hán tiến sâu vào Đại Than, đến việc bản đồ Trường Châu bị đánh cắp, và đặc biệt là sự xuất hiện của những "thương nhân Tống" bí ẩn ở Bố Hải, đã đẩy Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên vào một tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Cuộc chiến không còn chỉ là dẹp loạn hay chống ngoại, mà đã trở thành một cuộc đấu trí phức tạp với những thế lực ngầm, những kẻ hai mặt và những âm mưu chồng chất. "Dân – Nghĩa – Đạo" đang đối mặt với thử thách lớn nhất từ trước đến nay, và Đinh Bộ Lĩnh phải tìm ra cách để hóa giải tất cả, giữ vững non sông Đại Việt.