CHƯƠNG 106 – THẨM VẤN LÃNH HỎA

Sau đêm Phản chiến trong đêm tối đầy kịch tính, ánh bình minh lên trên Cố Ải mang theo một vẻ thê lương. Những bức tường thành còn ám khói, những xác người nằm ngổn ngang. Quân Trường Yên nhanh chóng củng cố phòng tuyến và bắt đầu thu dọn chiến trường. Hàng trăm tù binh bị trói chặt, đứng co ro giữa tiết trời se lạnh của buổi sớm. Lữ Kính và Tô Ẩn đích thân giám sát công việc, ánh mắt họ sắc bén, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Trong số đám tù binh hỗn tạp đó, một người phụ nữ với vẻ ngoài nổi bật đã thu hút sự chú ý của Tô Ẩn. Nàng không mặc giáp trụ như các binh sĩ nam, mà là một bộ y phục màu đen tuyền, vải lụa bóng mờ, ôm sát lấy thân hình mảnh mai nhưng toát lên vẻ nhanh nhẹn. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, và khuôn mặt nàng, dù dính đầy bụi bẩn và vết xước, vẫn lộ rõ đường nét thanh tú và đôi mắt sắc lạnh, kiêu hãnh, không hề có chút sợ hãi hay đầu hàng nào. Dù bị trói chặt, nàng vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy thách thức.

"Là Lãnh Hỏa!" Một viên tướng của Lữ Kính reo lên. "Chính là nữ quân sư của Lữ Hàn! Cô ta được mệnh danh là 'Hỏa Phụng', nổi tiếng là kẻ thông minh và tàn độc không kém gì Lư Hàn!"

Tô Ẩn ra hiệu cho binh lính đưa nàng về một căn phòng tạm bợ trong phủ đường Cố Ải, nơi ánh sáng ban ngày chỉ rọi vào qua khung cửa sổ nhỏ. Căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ và vài chiếc ghế thô sơ. Lữ Kính và Tô Ẩn ngồi đối diện với nàng. Lãnh Hỏa bị giải đến, nàng vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, ánh mắt như băng giá. Dù bị bắt, trên người nàng không có một vết thương nào đáng kể, chỉ có vài vệt bùn lấm lem trên gấu áo, cho thấy nàng đã cố gắng thoát thân nhưng bất thành.

"Ngươi là Lãnh Hỏa?" Tô Ẩn hỏi, giọng anh trầm tĩnh, không một chút biểu cảm. "Ngươi trung thành với Lư Hàn, hay với 'Đại Ngô phục quốc'?"

Lãnh Hỏa nhếch mép, một nụ cười khẩy hiện trên đôi môi mỏng. "Ngươi nghĩ ta là ai? Một con cờ dễ dàng bị lung lạc bởi những kẻ ngu dốt như Ngô Nhật Khánh hay Lư Hàn sao?" Giọng nàng trong trẻo nhưng đầy vẻ khinh miệt. "Ta không theo những kẻ đó."

"Vậy ngươi theo ai?" Lữ Kính gầm gừ, ông vốn ít kiên nhẫn với những kẻ cứng đầu. "Đừng hòng giấu giếm!"

Lãnh Hỏa lại cười, lần này nụ cười mang theo vẻ bí ẩn. "Ta theo một người, một người đủ tầm nhìn để thay đổi thiên hạ này, một người không bị ràng buộc bởi những thứ cũ kỹ như huyết thống hay 'Dân – Nghĩa – Đạo' viển vông của các ngươi." Nàng nhìn thẳng vào Tô Ẩn, ánh mắt đầy thách thức. "Ta theo Lạc Ẩn."

Cái tên này khiến Tô Ẩn và Lữ Kính ngạc nhiên. Họ chưa từng nghe đến cái tên này trước đây.

"Lạc Ẩn là ai?" Tô Ẩn hỏi, giọng anh vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Lãnh Hỏa hít một hơi sâu, đôi mắt nàng ánh lên vẻ sùng bái xen lẫn cuồng nhiệt. "Lạc Ẩn... là người đứng sau tất cả. Hắn không xuất hiện công khai, nhưng mọi đường đi nước bước của Ngô Nhật Khánh, của Lư Hàn, đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Huyết Ảnh cũng là do hắn lập ra để thử nghiệm sức mạnh của sự hỗn loạn, để rũ bỏ những điều cũ nát. Hắn muốn một trật tự mới, một thiên hạ hoàn toàn mới!" Nàng nói, ánh mắt xa xăm như nhìn về một viễn cảnh nào đó. "Ngươi nghĩ Ngô Nhật Khánh và Lư Hàn đủ tầm để nghĩ ra kế 'dương hàng thực phản' hiểm độc như vậy sao? Đó là của Lạc Ẩn. Ngươi nghĩ kẻ nào có thể ám sát ngay trong điện hội mà không để lại dấu vết? Đó cũng là người của Lạc Ẩn. Hắn ta mới là đại diện cho sự thay đổi."

Lữ Kính đấm mạnh xuống bàn. "Ngươi nói dối! Ngươi đang cố làm rối loạn suy nghĩ của chúng ta!"

Nhưng Tô Ẩn lại nhìn Lãnh Hỏa với ánh mắt khác. Anh nhận ra, nàng không hề nói dối. Ánh mắt cuồng nhiệt của nàng không thể giả tạo. Lời khai của Lãnh Hỏa không chỉ là một cái tên, mà còn hé lộ một bức tranh rộng lớn hơn nhiều, về một thế lực ngầm thực sự, tinh vi và đáng sợ hơn cả những gì họ tưởng tượng. Huyết Ảnh không chỉ là công cụ của Ngô Nhật Khánh, mà là của một kẻ giật dây bí ẩn khác, một "Lạc Ẩn" chưa từng lộ diện.

"Ngươi có thể mô tả Lạc Ẩn không? Hắn trông như thế nào? Hắn ở đâu?" Tô Ẩn tiếp tục truy vấn, giọng anh trở nên khẩn trương hơn.

Lãnh Hỏa lắc đầu, đôi mắt vẫn đầy vẻ bí ẩn. "Hắn là một bóng ma. Hắn có thể là bất kỳ ai, ở bất kỳ đâu. Ta chỉ biết mệnh lệnh của hắn, và tin tưởng vào tầm nhìn của hắn."

Mặc dù Lãnh Hỏa không khai thêm được nhiều về hình dáng hay tung tích cụ thể của Lạc Ẩn, nhưng thông tin về một kẻ "đứng sau tất cả", một kẻ điều khiển Huyết Ảnh và các cuộc phản loạn để "thử nghiệm sức mạnh của sự hỗn loạn", đã khiến Tô Ẩn rùng mình. Mọi việc từ trước đến nay, từ việc ám sát Phạm Đạo Khiêm, đến lời nguyền Pháp Vân, đến kế "dương hàng thực phản" ở Thung Ải Lạnh, giờ đây đều có thể được giải thích bằng sự tồn tại của Lạc Ẩn.

Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Tô Ẩn trầm tư một lúc lâu. Anh quay sang Lữ Kính, gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. "Lữ tướng quân, chúng ta đã đánh bại Ngô Nhật Khánh và Lư Hàn, nhưng mối họa thực sự vẫn còn đó. Kẻ đứng sau Huyết Ảnh, kẻ mà Lãnh Hỏa gọi là Lạc Ẩn, mới chính là kẻ thù nguy hiểm nhất."

Anh hít một hơi sâu, rồi nói, giọng đầy kiên định: "Ta sẽ bắt đầu lần theo dấu vết tổ chức ngầm Huyết Ảnh! Chúng ta phải tìm ra Lạc Ẩn, vạch trần bộ mặt thật của hắn, trước khi hắn kịp gây ra thêm những tai ương lớn hơn nữa cho Đại Việt."


Cuộc thẩm vấn Lãnh Hỏa không chỉ hé lộ một cái tên mới, mà còn mở ra một chương mới đầy cam go cho Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên. Mối họa ngoại xâm từ Nam Hán vẫn còn đó, nhưng giờ đây, một kẻ thù vô hình, một "Lạc Ẩn" bí ẩn, đang giật dây mọi âm mưu từ trong bóng tối, biến Huyết Ảnh thành một công cụ để thao túng và gây hỗn loạn. "Dân – Nghĩa – Đạo" sẽ phải đối mặt với thử thách lớn nhất: làm thế nào để chiến thắng một kẻ thù không có hình dạng, một kẻ thù chỉ tồn tại trong những âm mưu và sự ngờ vực của lòng người?