CHƯƠNG 105 – PHẢN CHIẾN TRONG ĐÊM TỐI

 Trận chiến tại Thung Ải Lạnh đang diễn ra ác liệt. Quân Trường Yên của Lữ Kính đã rơi vào vòng vây hiểm độc của Lư Hàn. Tiếng gươm đao va chạm, tiếng la hét xé nát màn đêm. Lữ Kính, với kinh nghiệm dày dặn, cố gắng hết sức để giữ vững đội hình, nhưng quân địch đông hơn và chiếm lợi thế địa hình, cộng thêm chiêu "dương hàng thực phản" quỷ quyệt, khiến tình thế càng thêm nguy cấp.

Tuy nhiên, trong lúc tưởng chừng như vô vọng, một tia sáng đã lóe lên từ chính bên trong thành Cố Ải. Tô Ẩn, sau nhiều ngày nằm vùng, đã nắm bắt được thời cơ. Anh biết rằng Lư Hàn đã điều một phần lớn quân đi đối phó với Lữ Kính, khiến phòng thủ trong thành suy yếu. Hơn nữa, những hạt giống nghi ngờ và hoang mang mà anh gieo rắc đã bắt đầu nảy mầm trong lòng binh lính và cả một số tướng lĩnh của Ngô Nhật Khánh.

Dưới vỏ bọc một lang y, Tô Ẩn đã bí mật liên lạc với những nội ứng của mình – những người dân theo chính nghĩa và một vài binh lính phản loạn đã nhận ra sự lừa dối của Lư Hàn. Họ là những người đàn ông và phụ nữ bình dị, khoác trên mình những bộ áo vải sờn cũ, nhưng ánh mắt họ chứa đựng lòng căm thù sâu sắc với Lư Hàn và một niềm hy vọng mãnh liệt vào Trường Yên. Tô Ẩn gặp họ tại một ngôi nhà hoang tàn khuất trong ngõ hẻm, dưới ánh nến leo lét.

"Thời cơ đã đến!" Tô Ẩn nói khẽ, giọng anh đầy dứt khoát. "Đêm nay, khi tiếng trống trận từ Thung Ải Lạnh vang lên đến đỉnh điểm, đó là hiệu lệnh. Các ngươi hãy tìm cách tiếp cận cổng thành phía Tây Nam. Đó là điểm yếu nhất mà Lư Hàn đã lơ là."

Anh đưa cho người trưởng nhóm nội ứng một chiếc chìa khóa giả được chế tạo tinh xảo. "Đây là chìa khóa dự phòng của kho lương. Hãy đánh lạc hướng bọn lính canh, tạo ra một đám cháy nhỏ ở kho lương gần đó. Khi chúng hoảng loạn, hãy dùng mọi cách để mở cổng thành!"

"Nhưng... chúng thần không có binh khí, làm sao đối phó với lính canh?" Một người phụ nữ lo lắng hỏi, giọng run rẩy.

"Không cần đối phó trực diện," Tô Ẩn đáp. "Hãy dùng trí tuệ. Hãy la lớn về việc kho lương bị cháy, hướng sự chú ý của chúng. Ta đã chuẩn bị sẵn một số bình dầu và đuốc tẩm thuốc mê. Hãy ném vào chòi gác. Khi cổng thành vừa hé mở, hãy ra hiệu bằng một ánh lửa xanh. Lữ tướng quân sẽ biết và sẽ tấn công." Anh nhìn thẳng vào mắt họ, đầy tin tưởng. "Tính mạng của Lữ tướng quân và toàn quân Trường Yên đang nằm trong tay các ngươi. Vì Dân – Nghĩa – Đạo!"

Đúng như dự tính của Tô Ẩn, vào khoảng nửa đêm, khi trận chiến dưới Thung Ải Lạnh đạt đến đỉnh điểm, những tiếng la hét bất ngờ vang lên từ phía Tây Nam Cố Ải: "Cháy! Kho lương bị cháy!" Tiếng trống báo cháy vang lên dồn dập, khiến lính canh ở cổng thành và các tháp canh gần đó lập tức đổ xô về phía ngọn lửa đang bùng lên.

Trong lúc hỗn loạn, nhóm nội ứng của Tô Ẩn đã hành động. Họ nhanh chóng khống chế những tên lính canh còn lại bằng thuốc mê, rồi dùng hết sức bình sinh để mở chốt cổng thành nặng nề. Cánh cổng gỗ lớn từ từ hé mở, tạo ra một khe hở nhỏ. Ngay lập tức, một ánh lửa xanh bùng lên, tín hiệu đã được gửi đi.

Ở Thung Ải Lạnh, Lữ Kính đang chỉ huy quân sĩ cố gắng phá vây. Ông đã bị thương nhẹ ở cánh tay, máu thấm qua lớp giáp. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy ánh lửa xanh lóe lên từ phía Cố Ải. "Tô Ẩn đã thành công!" Lữ Kính hô lớn, giọng ông rạng rỡ. "Toàn quân nghe lệnh! Đổi hướng! Phá vây, đánh vào Cố Ải từ chính diện!"

Quân Trường Yên, như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức thay đổi đội hình. Họ không còn cố thủ mà dồn sức phá vây, lao thẳng về phía Cố Ải. Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, thúc giục binh sĩ. Lữ Hàn, đang tự mãn với việc dồn ép quân Trường Yên, bất ngờ thấy quân của Lữ Kính quay đầu và tấn công mạnh mẽ hơn. Hắn ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi quân Lữ Kính tiến đến Cố Ải, cổng thành phía Tây Nam đã được hé mở. Tô Ẩn, dẫn đầu một nhóm nhỏ binh lính tinh nhuệ và những người nội ứng, lao ra đón Lữ Kính. "Tướng quân! Địch đang hỗn loạn! Hãy vào đi!"

Lữ Kính không chần chừ. Ông dẫn đầu đội quân của mình, xông thẳng vào cổng thành. Tiếng la hét, tiếng chém giết lại một lần nữa bùng nổ trong Cố Ải. Quân của Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh, vốn đã chia rẽ và hoang mang vì những tin đồn nội bộ, giờ lại phải đối mặt với một cuộc tấn công bất ngờ từ chính cửa thành. Chúng không kịp trở tay, đội hình vỡ vụn.

Lư Hàn nhận ra tình thế đã bị lật ngược. Hắn ta gầm lên một tiếng giận dữ, cố gắng tập hợp tàn quân để chống trả. Hắn ta mặc bộ giáp sắt đen xám, khuôn mặt dữ tợn. Tuy nhiên, trong lúc hắn đang lao vào trận chiến hòng cứu vãn tình thế, một mũi tên tẩm độc từ đâu bay tới, găm thẳng vào vai trái của hắn. Mũi tên được bắn ra từ một cung thủ bí mật của Tô Ẩn, ẩn mình trên mái nhà. Lư Hàn hét lên một tiếng đau đớn, hắn lảo đảo. Biết mình đã bị trọng thương và không thể chống cự thêm, hắn ra lệnh: "Rút lui! Rút hết về phía Bắc!" Hắn cùng một vài tên tùy tùng trung thành nhất cố gắng tháo chạy trong bóng tối, biến mất vào rừng sâu.

Cuộc phản kháng yếu ớt của quân phản loạn nhanh chóng bị dập tắt. Tiếng reo hò chiến thắng của quân Trường Yên vang vọng khắp Cố Ải. Ngọn lửa từ kho lương vẫn còn bùng cháy, soi rọi cảnh tượng hoang tàn của một cứ điểm vừa bị chiếm đóng. Cố Ải đã thất thủ hoàn toàn.

Chiến thắng tại Cố Ải là một minh chứng hùng hồn cho sự phối hợp ăn ý giữa trí tuệ của Tô Ẩn và sự dũng mãnh của Lữ Kính. Lư Hàn, kẻ cuồng tín và hiểm độc, đã bị đánh bại, dù vẫn chưa bị bắt sống. Mối đe dọa lớn từ nội phản và sự liên kết với Nam Hán đã bị chặt đứt một phần. Tuy nhiên, Ngô Nhật Khánh vẫn còn lẩn trốn, và hạm đội Nam Hán vẫn đang án ngữ ngoài khơi. Cuộc chiến giành lại sự thái bình cho Đại Việt vẫn còn những chặng đường gian nan phía trước.