Sau buổi Thệ Minh chấn động trên đồi Bình Sơn, lá cờ "Trung Nghĩa" phấp phới trong gió đã trở thành một biểu tượng mạnh mẽ, không chỉ cho quân Đinh mà còn cho hy vọng của những người dân đang khát khao thay đổi. Sức ảnh hưởng của Trường Yên dần lan rộng. Nằm về phía Bắc Trường Yên, vùng Thần Nông với địa hình hiểm trở, rừng núi bạt ngàn, từ lâu đã là nơi trú ngụ của nhiều hào trưởng nhỏ. Họ vốn e ngại triều đình nhưng cũng không dám công khai chống đối, sống ẩn mình chờ thời.
Trong một buổi chiều tà, khi ánh nắng cuối cùng còn vương trên những đỉnh núi, tại một ngôi miếu hoang tàn ẩn sâu trong rừng Thần Nông, những bóng người lầm lũi tụ tập. Họ là các hào trưởng địa phương, được mời đến một cuộc mật hội bí mật bởi một bức thư viết tay của Tô Ẩn. Lời lẽ trong thư ngắn gọn, nhưng hàm chứa một sức nặng khó cưỡng: "Thiên hạ biến loạn, dân tình khốn khổ. Kẻ nào có lòng vì dân, xin hãy đến miếu cổ Cây Đa Lùn vào đêm tam nhật, để cùng mưu tính việc chung." Mùi ẩm mốc và hương khói cũ kỹ từ ngôi miếu cổ hòa quyện với mùi lá khô mục rữa, tạo nên một không khí vừa trang nghiêm vừa căng thẳng. Hàng chục ánh mắt dò xét, nghi kỵ lướt qua nhau.
Trong số những hào trưởng đến dự, có một người tên Trần Phúc, dáng người cao gầy, vẻ mặt khắc khổ. Ông ta ngồi nép mình vào một góc, thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa. Điều Trần Phúc không hay biết là, từ khi rời khỏi trang trại của mình, hắn đã bị một bóng đen âm thầm bám theo. Một gián điệp của Giả Tâm, được cài cắm tinh vi trong mạng lưới thông tin địa phương, đã phát hiện ra sự khác lạ trong hành động của Trần Phúc. Hắn ta kiên nhẫn bám theo, xuyên qua những bụi rậm và khe núi, đến tận ngôi miếu cổ. Tên gián điệp không dám tiến vào quá gần, chỉ ẩn mình trong một lùm cây lớn cách đó không xa, chăm chú lắng nghe và ghi nhớ từng khuôn mặt, từng câu nói vọng ra.
Trong miếu, Tô Ẩn, với vẻ điềm đạm thường thấy, bắt đầu cất lời: "Thưa chư vị hào trưởng, tin chiến thắng của Trường Yên trước quân Giả Tâm hẳn đã tới tai các vị. Giờ đây, triều đình đã 'khai sát môn', không còn đường lui cho bất kỳ ai không cúi đầu." Giọng anh trầm ổn, nhưng mỗi lời đều như nhát dao cứa vào nỗi lo sợ thầm kín của các hào trưởng. Một hào trưởng tên Phạm Hùng, râu tóc bạc phơ, lên tiếng, giọng trầm đục: "Chúng ta cũng muốn yên ổn, nhưng Giả Tâm tàn bạo, quân lính chúng càn quét khắp nơi. Lòng dân căm phẫn, nhưng sức ta yếu, biết làm sao đây?" Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cửa miếu. Tất cả quay phắt lại. Lữ Kính, trong bộ áo vải thô giản dị, cùng Nguyễn Bặc và vài dân binh xuất hiện. Ánh mắt ông Kính lướt qua đám người, dừng lại ở khuôn mặt Trần Phúc, rồi ra hiệu kín đáo cho Nguyễn Bặc. "Mật hội này chỉ là giả." Lữ Kính bất ngờ cất tiếng, giọng bình thản đến lạ. "Nơi đây chỉ là để đánh lừa tai mắt của kẻ thù. Trần hào trưởng đây, ta nghĩ đã vô tình mang theo 'khách không mời' rồi." Trần Phúc giật mình đứng dậy, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu. "Quân sư... ngài nói gì vậy?" "Không cần sợ hãi, Trần hào trưởng. Ta đã biết từ lâu các vị đang bị theo dõi." Lữ Kính nói, ánh mắt sắc như dao. "Người đưa thư đã dặn dò các vị thay đổi lộ trình, có vẻ có kẻ đã không tuân theo. Nào, để ta cho kẻ đó thấy, mưu đồ của Giả Tâm sẽ không bao giờ qua mắt được Trường Yên!" Nguyễn Bặc lập tức dẫn quân lùng sục quanh miếu. Chỉ lát sau, tiếng la hét thất thanh vang lên, rồi chìm hẳn trong bóng tối. Tên gián điệp của Giả Tâm đã bị tóm gọn.
Lữ Kính quay lại các hào trưởng, ánh mắt ông nghiêm nghị: "Kẻ địch đã biết ta muốn liên kết với các vị. Nhưng chúng chỉ biết địa điểm này. Hội thật của chúng ta đang diễn ra ở ngọn núi phía Tây, trên hang đá Thiên Nông. Kế 'Hư thực phản chiếu' này là để thử lòng các vị, đồng thời cũng là cách dọn dẹp những cái gai trong mắt." Ông ngừng lại, nhìn thẳng vào từng người. "Ai còn muốn ở lại đây để chờ 'vận may' với Giả Tâm, xin cứ tự nhiên. Ai muốn cùng Trường Yên đứng lên vì dân, hãy theo ta đến hội thật!"
Một vài hào trưởng còn chần chừ, nhưng đa số, đặc biệt là những người chứng kiến sự việc vừa rồi, đã đứng dậy. Trong số đó, bảy vị hào trưởng kiên quyết nhất đã theo Lữ Kính xuyên rừng trong đêm tối. Họ men theo những lối mòn hiểm trở, vượt qua suối sâu, đến một hang động bí ẩn trên ngọn núi Thiên Nông. Không khí ở đây hoàn toàn khác biệt: không còn sự nghi kỵ, chỉ có sự quyết tâm. Đinh Bộ Lĩnh đã chờ sẵn ở đó, cùng với Tô Ẩn và một vài binh lính thân cận. Ngọn lửa trại nhỏ bập bùng chiếu sáng những khuôn mặt rám nắng.
Trong ánh lửa bập bùng, sau khi Lữ Kính giải thích cặn kẽ về sự tàn bạo của Giả Tâm và lý tưởng "Trung Nghĩa" của Trường Yên, Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sức nặng. "Chư vị hào trưởng, Giả Tâm đã 'khai sát môn'. Hắn sẽ không buông tha bất kỳ ai. Giờ đây, chúng ta không có đường lùi. Nếu muốn sống, muốn dân chúng được yên bình, chúng ta phải đứng lên! Lá cờ 'Trung Nghĩa' của Trường Yên không phải là cờ xưng vương, mà là cờ cứu dân. Chúng ta cần sức mạnh của chư vị, cần sự đồng lòng của vùng Thần Nông này!" Một hào trưởng tên Hoàng Tín, nổi tiếng là người trung hậu và dũng cảm, đã đứng dậy trước tiên. Ông ta tiến đến trước Đinh Bộ Lĩnh, chắp tay cúi đầu: "Đinh chủ công! Lời của ngài, chúng tôi đã thấm thía. Kế sách của quân sư Lữ Kính khiến tôi hoàn toàn tin phục. Từ giờ phút này, Hoàng Tín xin tuyên bố: vùng đất của tôi, người của tôi, tất cả đều theo Trường Yên. Chúng tôi nguyện gửi lương thực, gửi người, cùng nhau đứng lên vì đại nghĩa!" Tiếp theo, sáu hào trưởng khác cũng lần lượt đứng dậy, vẻ mặt cương quyết. "Chúng tôi cũng nguyện theo!" "Dân chúng của chúng tôi đã chịu khổ quá đủ rồi!" "Đinh chủ công, chúng tôi tin ngài!" Lời tuyên bố của bảy hào trưởng vang lên trong hang, không ồn ào nhưng đầy sức nặng, như những lời thề được ghi tạc vào vách đá. Họ đã chính thức tán thành Trường Yên, hứa gửi lương thực, quân lính và toàn bộ sức lực của mình để ủng hộ.
Buổi mật hội kết thúc khi trời đã về khuya, ánh trăng lọt qua kẽ đá, chiếu rọi những khuôn mặt rạng rỡ niềm tin. Khi các hào trưởng ra về, lòng đầy phấn chấn, Tô Ẩn nhìn Đinh Bộ Lĩnh, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào. "Hôm nay, chủ công đã có thêm bảy cánh tay vững chắc. Lòng dân Thần Nông đã hướng về Trường Yên." Đinh Bộ Lĩnh khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn xa xăm ra ngoài cửa hang, nơi những ngọn núi đen sẫm hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng. Anh khẽ thở dài, nhưng trong hơi thở đó là sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và gánh nặng trách nhiệm. "Tô Ẩn à," Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng trầm ấm, "cuộc chiến này còn dài lắm. Giả Tâm có cả triều đình trong tay, hắn có 'Tâm' ở trung ương, quyền hành trong tay." Anh dừng lại, rồi ánh mắt lại trở nên kiên định, nhìn thẳng vào khoảng không. "Còn ta, ta có 'Lĩnh' ở địa phương, chỉ có lòng dân. Nhưng ta tin, trung ương có Tâm, địa phương có Lĩnh – thiên hạ rồi sẽ chọn ai đây?" Câu hỏi của anh không cần câu trả lời, đó là một lời khẳng định đầy tự tin vào con đường mình đã chọn, vào sức mạnh của lòng dân. Tiếng gió đêm thổi qua cửa hang, mang theo câu nói đầy ý nghĩa ấy, như một lời tiên tri về vận mệnh của Đại Việt.